[ BẠN TRAI TUI LÀ ẢNH ĐẾ ] - Phần 3/3 ( còn phiên ngoại )

* Tên truyện do editor đặt.

Tác giả : 三木

Đề cử : Meo Meo

________________________________

7.

Kỳ Niên đưa tôi đi thử vai diễn này. Đạo diễn thấy tôi diễn, trực tiếp chốt vai diễn này cho tôi.

Tôi và Kỳ Niên bị người quản lý đóng gói ném vào đoàn phim.

Bộ phim này là bộ phim nói về tội phạm có IQ cao, xem nội dung phim là biết định đem đi tranh giải thưởng rồi.

Kỳ Niên đóng vai nam chính là một tội phạm có IQ cao, bề ngoài là một vị pháp y nho nhã, ôn hòa, luôn hỗ trợ cảnh sát phá án. Thực ra là một sát thủ liên hoàn, cuối cùng bị nữ chính phát hiện, sau đó phải đền tội.

Mà nữ hai là lý do trực tiếp khiến nam chính trở thành sát thủ liên hoàn, là ánh trăng sáng duy nhất trong ký ức đen tối của nam chính.

Cảnh diễn của nữ hai không nhiều lắm, hơn nữa chỉ diễn phần đầu phim, nhưng lại cực kỳ quan trọng, là nhân vật thúc đẩy nam chính trở thành nhân vật phản diện.

Cảnh diễn của tôi đa phần đều có liên quan tới Kỳ Niên. Mỗi lần đạo diễn hô nghỉ, Kỳ Niên lại quấn lấy tôi, lấy lí do tập lời thoại.

Nữ chính bộ phim này là nữ diễn viên nổi tiếng gần đây - Tống Nghiên. Quãng thời gian trước vừa được đưa vào danh sách đề cử vị trí   ảnh hậu giải Kim Mã.

Đáng tiếc là không dành được giải thưởng.

Tống Nghiên là nhan khống, chưa kể trong đoàn phim chỉ có tôi và cô ấy là diễn viên nữ, hai chúng tôi vừa gặp mặt đã như bạn thân.

Cái kiểu bạn thân mà Kỳ Niên vừa thấy đã phải ghen tị ấy.

Đạo diễn vừa hô "cắt", Kỳ Niên đã không chờ được chạy về phía tôi, nhìn thấy tôi và Tống Nghiên chụm lại nói chuyện, anh giận dỗi liếc nhìn tôi, vẻ mặt đúng kiểu chồng nhìn vợ ngoại tình ấy.

Tôi bị anh nhìn không thoải mái lắm, đành chào hỏi anh: “Kỳ Niên, phần diễn của anh xong rồi à ?”

"Ừ, xong rồi. Còn chưa xong nữa, chắc vợ anh cũng chạy mất rồi." Kỳ Niên sâu xa nói, vẫn là cái bộ dáng oán phu đấy, ra hiệu cho tôi mau tới dỗ anh.

Kỳ Niên còn liếc sang nhìn Tống Nghiên đang ngồi cạnh tôi, Tống Nghiên thấy thế thì nói: “Thôi vậy. Vãn Vãn, tớ đi trước đây. Thôi thì trả lại ghế cho ảnh đế vậy, tớ không mệt, dù sao anh ấy cũng vừa diễn xong, chắc cũng mệt lắm.”

Giọng điệu càng nghe càng quái.

Kỳ Niên trừng mắt nhìn Tống Nghiên - mẹ nó, có trà xanh !

Tôi kéo tay Tống Nghiên, nói với Kỳ Niên: “Bên cạnh còn nhiều ghế mà, anh ngồi ghế khác đi.”

Kỳ Niên u oán ngồi xuống cách chúng tôi không xa, ánh mắt vẫn liếc về bên này.

8.

Trong lúc quay phim, Kỳ Niên và Tống Nghiên quấn quít lấy tôi, tranh dành tình cảm, so xem ai trà xanh hơn ai.

Tống Nghiên thấy video chương trình giải trí kì này, lại gần tôi nói: “Ảnh đế Kỳ sao lại nói cậu giả bộ chứ ? Không giống tớ, tớ sẽ không nói Vãn Vãn như thế đâu.”

Kỳ Niên nằm bên cạnh sắp tức điên lên, lần đầu tiên anh hối hận vì đã đưa bạn gái tới cái đoàn phim này. Anh cứ tưởng rằng đề phòng đàn ông bên ngoài là được, ai dè giờ còn phải phòng thêm cả phụ nữ nữa.

Bởi vì là nữ hai, cảnh diễn chỉ có phần đầu phim, chưa kể là chỉ là xuất hiện trong hồi tưởng của nam chính, nên tôi diễn xong rất sớm, cảnh diễn của Kỳ Niên vẫn còn hơn nửa.

Sau khi đóng máy, người đại diện nhận cho tôi một bộ phim hiện đại, tôi lập tức vào một đoàn phim khác.

Kỳ Niên biết sau khi đóng máy, tôi sẽ rời khỏi đoàn phim luôn, liền lôi kéo tôi lăn lộn trên giường một hồi lâu, mới dỗ anh vui vẻ trở lại.

Quay phim không tới ba tháng thì đóng máy, lúc ấy cũng tới tết dương. 

Tổ đạo diễn tổ chức tiệc đóng máy, người trong đoàn phim đều tới đủ.

Diễn viên ngồi chung một mâm, Tống Nghiên ngồi bên trái tôi, Kỳ Niên ngồi bên phải tôi.

Tống Nghiên gắp rau cho tôi, Kỳ Niên thấy thế cũng không chịu thua, liên tiếp gắp rau cho tôi, cuối cùng chất thành một ngọn núi nhỏ.

Đến lúc chúc rượu, Kỳ Niên vì dị ứng rượu nên không uống, tôi và Tống Nghiên cùng nhau uống, hai người ngồi hồi tưởng kỷ niệm, ôm nhau khóc thút thít.

Tống Nghiên sụt sịt: “Vạn Vãn, tớ thích cậu lâu lắm rồi huhuhu ! Từ lúc cậu xuất đạo, diễn vai đại sư tỷ, tớ đã là fan của cậu rồi.”

“Cậu là fan của tớ ! Huhuhu, bé con, sao chưa gì cậu đã hẹn hò rồi ? Mẹ không cho phép con yêu đương đâu huhuhu.”

Hình như cô ấy say thật rồi, nói chuyện cũng nói không rõ.

Tôi tựa vào vai cô ấy, vẻ mặt say khướt: “Cậu nói sai rồi, cậu là fan của tớ mới đúng !”

“Đúng, cậu là fan của tớ ! Hhuhuhu con gái của mẹ, con còn nhỏ, không được hẹn hò linh tinh !”

Con ma men này đã không nhận rõ phương hướng rồi, chỉ đơn giản là muốn nói ra tâm sự trong lòng mà thôi.

Tôi nghe cô ấy nói xong, gãi gãi đầu. Thực ra cũng không có vấn đề gì, tôi bị tâm trạng cô ấy ảnh hưởng, ôm cô ấy gào khóc: “Mẹ, huhuhuhu, con chia tay với tra nam rồi ! Con nghe lời mẹ !”

“Được ! Chia tay !”

Kỳ Niên nhìn hai con ma men cùng nhau gào khóc, còn coi anh là tra nam giống Trần Thế Mỹ, anh xoa xoa thái dương, tách tôi và Tống Nghiên ra, sau đó bế công chúa tôi: “Vãn Vãn uống say rồi, tôi xin lỗi, không tiếp mọi người được nữa rồi.”

Mấy người đàn ông trung niên như đạo diễn còn đang bàn luận trên trời dưới biển, nghe nói thế liền thả Kỳ Niên đi luôn.

Kỳ Niên ôm tôi ra khỏi khách sạn, bước từng bước, nhìn con ma men trong ngực, nghĩ đến cảnh tôi và Tống Nghiên ôm nhau gào khóc, nói anh là tra nam, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi cắn má tôi một cái.

Mặt bị đau, tôi đau đớn gào lên một tiếng, lảm nhảm: “Kỳ Niên, có thích khách.”

Kỳ Niên an ủi tôi, sau đó trả lời: “Không sao rồi, anh đuổi thích khách đi rồi.”

Tôi uống nhiều rượu, bên ngoài gió thổi to, đầu tôi hơi đau, tôi nhảy xuống, sau đó lảo đảo, nghiêng trái nghiêng phải đứng trước mặt Kỳ Niên, chậm rãi chỉ về phía anh: “Tiểu Kỳ tử, ta muốn ngươi cõng ta.”

Kỳ Niên nhìn chằm chằm tôi, nhớ tới tình cảm vừa rồi, ánh mắt hơi nguy hiểm, nắm cằm tôi: “Em vừa nói ai là tra nam cơ ?”

Dù bình thường chúng tôi thường hay chia tay, nhưng anh vẫn không chịu được việc tôi nghi ngờ anh là tra nam, anh sắp lôi cả tim ra cho tôi nhìn rồi, dù say rượu nói bậy cũng không được nói thế.

Tôi ôm má, oan ức nói: “Kỳ Niên ! Kỳ Niên là tra nam ! Kỳ Niên là trứng thối lớn !”

"Em nói ai là trứng thối lớn ? Đồ không có lương tâm này." Kỳ Niên véo má tôi không buông.

“Á Á Á, anh mau buông tay ra.”

"Không buông ! Là đồ không lương tâm nào nói xấu anh là tra nam hả ?" Kỳ Niên cúi đầu nhìn tôi.

"Không phải em là được." Tôi sống chết cũng không chịu nhận.

“Nghiên Nghiên nói không sai, anh dám nói em giả bộ, hôm nay anh còn véo em ! Em muốn chia tay anh !”

Kỳ Niên nhìn con ma men tội nghiệp trước mắt, đỡ trán thở dài, mình so đo với một con ma men làm gì vậy trời.

Tôi vội vàng né khỏi tay anh, sau đó ra phía sau, nhảy lên lưng anh: “Cõng em, cõng em !”

Kỳ Niên cúi người, tôi nhảy lên lưng anh, hai tay anh ôm bắp đùi tôi, vững vàng cõng tôi.

Kỳ Niên cõng tôi đi về phía trước, anh nhìn bóng đèn phía trước, trong lòng bỗng có một ý tưởng, đột nhiên hỏi tôi: “Vãn Vãn, em gả cho anh nhé ?”

"Được." Tôi say tới mức mơ màng, căn bản không rõ Kỳ Niên nói gì, chỉ là theo bản năng trả lời anh ấy.

Kỳ Niên nghe đáp án xong, vấp chân một cái, suýt nữa cả hai ngã chổng vó.

May mà anh ổn định được, một lúc sau anh mới nói: “Em nói cái gì cơ ?”

Tôi ngớ người một lúc, trong nháy mắt thanh tỉnh: “Hả ?”

"Em vừa nói, em đồng ý gả cho anh !" Kỳ Niên kiên nhẫn nói.

Trời đất quay cuồng, đầu óc tôi không nghĩ được gì, nhắc lại lời của anh: “Đồng ý, đồng ý.”

Kỳ Niên buông tôi xuống, ôm lấy tôi, lôi điện thoại ra quay video: “Bé iu, em nói em nguyện ý gả cho anh đi.”

Tôi say rượu, trên mặt hơi hồng hồng, lung tung gật đầu: “Đồng ý, đồng ý.”

9. 

Hôm sau tôi tỉnh rượu, Kỳ Niên lập tức mở video tôi đồng ý lời cầu hôn ra cho tôi xem.

Kỳ Niên cẩn thận từng chút cầm điện thoại, không cho tôi sờ vào: “Em nói rồi ! Em nói đồng ý gả cho anh ! Không cho phép em đổi ý !”

Tôi nhìn mình trong video, âm thầm thề sau này sẽ không uống rượu nữa.

Tôi bất mãn oán giận anh: “Làm gì có ai cầu hôn kiểu đấy ?”

Đợi một thời gian, bộ phim chiếu vào dịp tết âm.

Tôi và Kỳ Niên đeo khẩu trang, mua hai vé xem phim, cùng nhau vào rạp xem.

Hai người chúng tôi như những cặp đôi yêu đương khác, tôi nhìn màn chiếu phim, cảm giác khác hoàn toàn lúc xem kịch bản.

Tôi cứ tưởng chuyện cũ trong kịch bản đã đặc sắc lắm rồi, không nghĩ tới lên phim còn hay hơn.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy chính mình biểu diễn trong rạp phim, tôi cứ tưởng mình sẽ rất lúng túng.

Trên thực tế, đạo diễn không hổ là đạo diễn nổi tiếng, dù là phần quay đặc tả hay quay chung, đều quay cực kỳ chuẩn xác.

Dù đọc kịch bản rồi, lúc xem phim vẫn không nhịn được mà khóc vì chuyện cũ của nam chính và ánh trăng sáng của anh ấy.

Bộ phim kết thúc, đôi tình nhân trước mắt chuẩn bị ra về, bạn nữ dùng khăn giấy lau mắt, bạn nam đang an ủi bạn nữ.

Kỳ Niên nhìn mắt tôi hồng hồng, chuẩn bị đưa khăn giấy cho tôi, tôi quật cường nói: “Em không có khóc.”

Kỳ Niên nhìn tôi, cười nói: "Được, được, được. Em không khóc, là gió lớn quá nên em bị đau mắt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play