Đại dương xanh biếc tựa như một bức tranh không có điểm cuối, toả sáng rực rỡ, vô số sinh vật đầy sắc màu đang bơi lội trong thế giới thần bí này. 

Trong mắt Sở Mộ, biển cả giống như một người mẹ, dịu dàng, rộng lượng mà hiền hậu.

Nhưng dưới sự tàn phá của bệnh ô nhiễm, nước biển đã không còn trong suốt như trước, trong biển nổi lên hài cốt của rất nhiều sinh vật, thậm chí Sở Mộ còn thấy không ít sinh vật biến dị.

Sau khi biển cả bị ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, phải đến hàng ngàn sinh vật biển bởi vì bệnh ô nhiễm mà trở nên dị dạng đáng sợ, hoàn cảnh trên biển ác liệt, bão tố cùng sóng thần có thể đánh chìm một chiếc thuyền đánh cá khổng lồ bất cứ lúc nào. 

Khi Sở Mộ bơi qua nơi này, thậm chí thấy được không ít thuyền đánh cá bị chìm cùng vô số hài cốt.

Sở Mộ không thể nào ở lâu tại vùng biển thế này, cậu cố gắng bơi đến một vùng biển sạch sẽ, đầu óc choáng váng tìm kiếm đường tới thế giới nhân ngư. 

Mái tóc dài màu vàng óng của cậu như tảo biển, toả sáng trong ánh nắng dưới nước, chuyển động linh hoạt trong nước biển.

Lần theo ký ức quá khứ, cuối cùng cậu cũng tìm được thế giới nhân ngư thần bí.

Môi trường ở thế giới nhân ngư không bị ô nhiễm, ánh nắng xuyên thấu qua bộ lọc nước biển, chiếu vào bên trên bãi cát mềm mịn, hình thành từng mảng từng mảng sáng lốm đốm, bụi san hô như là rừng rậm nơi đáy biển, toả sáng rạng rỡ dưới ánh sáng biển yếu ớt.

Các nhân ngư xinh đẹp sống trong những chiếc vỏ sò được điểm xuyết bằng vô số ngọc trai, bọn họ tốp năm tốp ba nhàn nhã trải qua cuộc sống của mình. 

Nơi này hoàn toàn không giống biển ngoài, tựa như thế giới truyện cổ tích tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Coi như từng sinh sống ở đây nhưng khi Sở Mộ nhìn thấy thế giới này lần nữa, cậu cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi rằng liệu mình có thực sự đang sống trong truyện cổ tích hay không. 

Nhà Sở Mộ là một vỏ sò trắng to lớn, cậu bơi vào nhà, cúi đầu tìm kiếm trong rương bảo vật hồi lâu, tới tận khi tìm được rất nhiều ngọc quý và viên đá xinh đẹp thì mới yên tâm cười.

Không thể quên bảo bối.

Có khả năng liên quan tới thiết lập của cậu trong phó bản này, hoặc là do bản tính, cậu rất thích thu thập đá quý sáng long lanh.

Cậu rút rong biển quấn chặt bảo bối của mình rồi mới thoả mãn vác lên vai.

Sở Mộ bơi ra cửa nhà, ngẩng đầu mỉm cười chào hỏi các bạn nhân ngư thân thiện kia, ánh mắt cậu sáng tựa ngọc long lanh chói mắt, một con cá béo nhỏ bơi tới, ân cần nhai nát tảo biển thuốc đắp lên trên vết thương của cậu.

Tộc trưởng nhân ngư từng nói với cậu, nhân ngư là con cưng của đại dương, tượng trưng cho mỹ lệ cùng hạnh phúc, bởi vậy nhóm sinh vật đại dương đều vô cùng thích nhân ngư. 

Sở Mộ nhẹ nhàng sờ lên cá béo nhỏ đáng yêu, cậu hy vọng có thể giống như tộc trưởng nói, có thể ban phước lành cho nó. 

Sở Mộ bơi đến chỗ sâu trong thế giới nhân ngư. 

Cậu bơi vào trong vỏ ốc sên của phù thuỷ, vỏ ốc sên trước mắt cao hai ba mét, sương mù dày đặc màu tím không ngừng bốc lên ở xung quanh. 

Cậu còn nhớ rõ truyện cổ tích mình đã từng đọc, nhân ngư muốn tới thế giới loài người, phải đánh đổi khá nhiều thứ.

【Kích hoạt bản đồ chính 0/1】

【Kích hoạt yêu cầu: Lấy chìa khoá đại dương】

Sở Mộ vác bọc đồ của mình, bơi vào trong vỏ ốc sên âm u, cậu hơi căng thẳng, sợ hãi nhìn quanh một vòng.

“Sao cháu lại tới nữa?” Phù thuỷ đội cái mũ to lớn, tóc hắn rối bù như cỏ khô, tiếng nói khàn khàn, giọng điệu chậm rãi còn hơi không vui. 

“Cháu… tìm chú muốn xin chìa khoá.” Sở Mộ cúi đầu, lục lọi trong bọc đồ của mình, tìm một viên đá màu vàng, bất đắc dĩ đặt lên bàn phù thuỷ. 

“Chiếc chìa khoá chú cho cháu lúc trước đâu?” Mắt phù thuỷ toàn là nếp nhăn, nhăn nhó hỏi: “Cháu làm mất rồi?”

Phù thuỷ nói: “Chìa khoá là bảo vật của thần biển, chú chỉ cho cháu mượn, cháu phải trả lại cho chú chứ.”

Sở Mộ cúi đầu, cậu rất chột dạ, chiếc chìa khoá kia đã chìm xuống biển ngay lúc cậu cứu Tần Trầm rồi, biến mất không dấu vết. 

Đại dương lớn như vậy, cậu tìm chiếc chìa khoá kia kiểu gì bây giờ. 

“Không phải,” Hai cái vây cá nhỏ của Sở Mộ vì lo lắng mà rủ xuống co lại, cậu dịu giọng nói: “Chú phù thuỷ, cháu vô tình để quên chiếc chìa khoá kia ở thế giới loài người rồi, chú có thể cho cháu mượn cái khác không, lần sau khi trở về cháu nhất định sẽ trả cho chú.”

Sở Mộ ngoan ngoãn lấy ra một viên đá màu lam từ trong bọc, đặt nó bên cạnh viên đá màu vàng óng kia.

Sở Mộ đau lòng cực kỳ, một đôi mắt sáng long lanh nước, tội nghiệp nhìn phù thuỷ.

“Được rồi.” Phù thuỷ ăn mềm không ăn cứng, hắn nhận lấy đá quý, lấy ra một vỏ sò hình trăng lưỡi liềm từ trong ngăn chứa phức tạp, phía trên là hoa văn rắc rối.

“Cảm ơn chú phù thuỷ.” Sở Mộ vô cùng vui vẻ nhận lấy chìa khoá đại dương.

Cậu sợ bản thân lại làm mất, nên trực tiếp xỏ nó thành dây chuyền đeo trên cổ mình, lúc đầu ngón tay cậu đụng tới chìa khoá đại dương, nó còn loé lên tia sáng lam nhạt.

Sáng long lanh, Sở Mộ rất thích.

【Bản đồ chính được kích hoạt thành công!】

【Mời người chơi Sở Mộ nhận “thẻ căn cước tạm thời”, lần nữa tiến vào thế giới loài người.】

Tiếng 121 nhắc nhở lại vang lên: 【Ký chủ, lần này khởi động lại trò chơi, thân phận ban đầu của ngài không thay đổi, hệ thống sẽ dựa trên cơ sở này mà bổ sung cho ngài một thân phận tạm thời.】

Sở Mộ hơi sửng sốt, ấn mở phần phụ trợ trò chơi để kiểm tra công cụ của mình, quả thật nhiều hơn một thẻ căn cước. 

Phía trên thẻ căn cước là một nhân viên cứu hộ vừa tròn 22 tuổi, tên Trần Tiểu Mộ, trong tên cả hai đều có một chữ Mộ, rơi xuống biển chết vào nửa giờ trước, thi thể đã bị sinh vật đại dương ăn từ lâu, hài cốt được chôn cất tại đáy biển.

Điều Sở Mộ phải làm sau đó, chính là mượn thân phận của anh ta để trở lại đất liền, có thẻ căn cước này, tương đương với việc cậu có một cái áo tạm thời.

Sau khi lên bờ, mặt cậu tạm thời biến thành mặt Trần Tiểu Mộ, thời gian tác dụng không dài, bởi vì cơ thể ban đầu của cậu là nhân ngư, cần phải bổ sung nước kịp thời.

Sở Mộ bơi theo bầy cá vào vùng biển sâu tăm tối vô tận, đến cuối đàn cá đầy màu sắc, cậu dừng lại. 

Cậu nhìn thấy vòng xoáy khổng lồ được hình thành do thuỷ triều. 

Nơi này chính là cửa đại dương, đường hầm thần bí kết nối hai thế giới nhân ngư và loài người.

Sở Mộ hạ quyết tâm.

Ừm.

Chú cá dũng cảm xông vào thế giới loài người.

Sở Mộ ôm chặt bọc đồ nhỏ của mình, ngược dòng thuỷ triều, cậu bơi vào vòng xoáy khổng lồ màu xanh. 

Âm thanh nước biển chảy xiết bao trùm tai cậu, cậu vô thức nhắm chặt hai mắt, vượt qua dòng nước xiết lạnh lẽo.

Chìa khoá đại dương trên cổ lóe lên ánh sáng chói mắt, ngay sau đó đưa Sở Mộ vào một vùng không xác định.

……

“Phốc!”

Sở Mộ nhô đầu ra khỏi mặt biển, cậu sặc nước bọt, cánh môi mỏng hồng hào bóng loáng, khoé mắt ẩm ướt đỏ bừng, trông vô cùng đáng thương, giống như vừa khóc xong.

【Đinh! Phát sóng trực tiếp đã tự động mở ra cho ngài ~】

【Thời gian phát sóng trực tiếp là 60 phút.】

Mục đích phát sóng trực tiếp là để đổi lấy tiền vàng, tiền vàng có thể mua được vật tư y tế hoặc đạo cụ, sở dĩ Sở Mộ có thể chống đỡ đến cuối phó bản trong khi nhận nhầm nhân vật chính ở lần chơi trước, là do cậu may mắn có fan hâm mộ trong phòng phát sóng khen thưởng tiền vàng. 

Thực lực không đủ, nhưng dựa vào tiền vàng mà tồn tại đến cuối cùng.

Nghĩ đến điều này, Sở Mộ tự cảm thấy xấu hổ.

【Chào vợ!】

【Vợ trở lại phó bản một nha】

【Quàooo, chẳng lẽ là phòng tối phiên bản 2.0?】

(Tổng cộng có 106 người dùng ném 12333 tiền vàng cho bạn)

【Đây chính là người chơi nhận nhầm nhân vật chính trong truyền thuyết, người có thể chơi đến phó bản cuối cùng sao?】

【Trả lời lầu trên, không sai, là cậu ta! Mà giá trị nhan sắc cậu ta cực cao, cực kỳ đáng yêu, là máy thu hoạch Boss biến thái】

【Vợ ướt (sắc) (sắc), liếm liếm】

* (sắc) (sắc) -(色)(色): gốc là 'sắc', tui nghĩ sắc này là cái tag sắc một số người hay dùng ấy, khi truyện nào có cảnh 18+ aka cảnh H thì sẽ dùng, ở đây thì tui chưa nghĩ được từ nào hợp nên để vậy luôn nha, khi nào nghĩ được rồi quay lại sửa sau). 

(Tổng cộng có 106 người dùng ném 36666 tiền vàng cho bạn)

【Không sai, tôi rất thích người chơi này! Quả thật là truyền kỳ, toàn nhận lầm nhân vật chính ở phó bản, mỗi lần đều bị Boss nhốt trong phòng tối mà lăn lộn】

【Ha ha ha ha ha ha ha trâu bò quá rồi】

【Cảm ơn, tôi đã chú ý kỹ】

【Ngồi đợi chủ blog bị ứ ừ】

……

Lời nói gì vậy.

Mấy lời nói này là gì thế. 

Làn bình luận cười trên nỗi đau kia có hơi chạm vào chỗ đau của Sở Mộ, cậu tự giác chuyển trang chủ sang chế độ toàn màn hình.

Mặc dù cậu là nhân ngư, nhưng may là có thể biến đuôi cá thành hai chân.

Cậu tìm một bộ đồ lao động phổ thông màu vàng trong thanh công cụ, sau đó chọn chuyển đổi chế độ trên trang điều khiển, bấm chuyển đổi thành chế độ đôi chân, đuôi cá màu lam của cậu ngay lập tức biến thành hai chân trắng nõn, quần áo cũng tự động mặc vào. 

Ngay sau đó, cậu dùng tấm thẻ căn cước kia, mặt cậu trong nháy mắt biến thành mặt Trần Tiểu Mộ. 

Lần này với thân phận mới, cậu tràn đầy tự tin. 

Cậu vừa định bơi vào bờ tìm Lâm Tụng Hàn, giây tiếp theo lại đột nhiên chìm xuống, sặc một ngụm nước.

Cậu vừa nhớ ra… Cậu không có biết bơi!

Ôi trời!

Hai tay Sở Mộ vỗ lung tung trên mặt biển, trước mắt là vùng biển mênh mông vô tận, cậu bị sặc nước biển đến mức mắt nổi đom đóm. 

Sở Mộ sắp chết đuối.

Cậu vừa định dùng ý thức gọi 121 giúp mình điều chỉnh về chế độ nhân ngư, thì một tiếng gầm vang dội truyền đến từ phía sau.

!

Hù chết cá!

Thân thể Sở Mộ run lên, ngẩng đầu khó khăn nhìn về hướng âm thanh phát ra. 

Cậu quay người lại, bắt gặp một cái phao cứu sinh màu vàng ném từ trên cao tới trước người mình, cái bóng con tàu khổng lồ che khuất người cậu. 

Sở Mộ nhanh tay tóm lấy phao cứu sinh, cậu muốn đi theo kịch bản của thân phận mới.

Trần Tiểu Mộ đã chết đuối, cho nên nhân vật của cậu không thể chết, được cứu lên bờ thông qua thuyền đánh cá mới hợp lý.

Thế là Sở Mộ phất tay về phía đám người trên con tàu khổng lồ, hô to: “Cứu mạng… Cứu mạng!”

Người bên trên tàu rút ngắn dây thừng phao cứu sinh, bọn họ mặc quần áo màu đen giống nhau như đúc, Sở Mộ cảm thấy có chút là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Có lẽ cá có sự gắn bó không thể cắt đứt với biển cả, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cảm mến đối với hết thảy sự vật trên biển, con tàu khổng lồ trước mắt mang đến cho cậu cảm giác rất thân thiết. 

Sở Mộ còn chưa kịp cảm khái xong thì bị đám người áo đen cách đó không xa phối hợp tăng tốc kéo cậu lại gần, nước bắn tung toé lên mặt cậu.

Sở Mộ nhìn không rõ, cậu lắc lắc mặt mình để nước rơi xuống, phun nước biển trong miệng ra, lúc này mới thấy rõ đám người tốt bụng đưa tay cứu cậu cách đó không xa…

Sau khi Sở Mộ trông thấy bóng dáng cao lớn ở giữa đám người, mặt cậu trong nháy mắt trắng bệch, quăng phao cứu sinh đi, cậu vô thức quay người bơi sang hướng ngược lại.

“Không cần cứu, không cần cứu!” Sở Mộ hô to: “Tôi, tôi biết bơi!”

Trời đánh.

Cảm giác thân thiết cái gì……

Bảo sao mà nhìn quen mắt như vậy.

Con tàu khổng lồ này đối với cậu quen thuộc đến không thể quen hơn.

Trước đây, Tần Trầm bắt cậu mặc quần áo thuỷ thủ ngắn cũn cỡn trên chiếc tàu này.

Cậu bị nhốt trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của con tàu.

Tần Trầm chiếm hữu cậu không biết mệt mỏi, tỏ tình với cậu một cách điên cuồng.

Giọng cậu khàn khàn mỗi ngày.

Bất kể ngày đêm.

……

Sở Mộ như gặp ma, tức khắc hoảng hồn.

121 lập tức đổ mồ hôi thay cậu, nhắc nhở:【Ký chủ, ký chủ ngài tỉnh táo một chút, bây giờ ngài đã có thân phận mới rồi! Ngài không phải là Sở Mộ, bây giờ ngài là Trần Tiểu Mộ! Tỉnh táo, chúng ta hãy tỉnh táo!】

Lúc này Sở Mộ mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhưng cậu không muốn lên tàu cướp biển kia: “Ừm hiện tại tôi có thể mua thẻ dịch chuyển không, tôi trực tiếp đến bến tàu trên bờ luôn!”

Bởi vì có fan hâm mộ yêu thương vô điều kiện, Sở Mộ vẫn luôn giàu có hào sảng, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh nhanh dùng thẻ đạo cụ để giải quyết vấn đề.

【Không được, ngài đã sử dụng thân phận mới, phải đi theo hướng phát triển kịch bản bình thường.】

Ý của 121 là, nếu có người đột nhiên biến mất trong không khí, thiết lập thế giới sẽ không hợp lý, từ đó xuất hiện trục trặc.

Tần Trầm đứng trên boong tàu, hắn đá văng trợ lý lề mà lề mề bên cạnh, cầm ống nhòm nhìn người chết đuối trên biển: “Biến đi.”

Khi nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm lại bình thường, cảm xúc háo hức trong Tần Trầm tức khắc chìm xuống, đáy mắt hắn nhanh chóng hiện lên thất vọng cùng cô đơn.

“Cậu ta không chịu lên tàu đúng không.” Tần Trầm ném ống nhòm cho thư ký Lý bên cạnh, quay người đi vào trong tàu: “Dùng lưới vớt lên là được.”

Coi như bây giờ Sở Mộ không phải nhân ngư, thì cậu cũng không nghĩ tới mình sẽ bị bắt lên thuyền bằng cách thức thô lỗ này.

Hơn nữa.

Chẳng lẽ cá không có tôn nghiêm sao!

Sở Mộ cúi đầu, ngồi trên lưới đánh cá sợ hãi không dám ngẩng mặt lên, cậu lắc lắc nước trên đầu, vô thức giấu bọc đồ nhỏ của mình vào trong quần áo.

Tiêu rồi.

Cậu quên đem đá quý bỏ vào trong không gian hệ thống.

Sở Mộ cũng không kịp để ý nhiều, hiện tại đang có người tựa như rắn độc nhìn chằm chằm cậu một cách hung tợn. 

Đây xem như lần trùng phùng thứ hai giữa cậu và Tần Trầm.

Tần Trầm ngồi xuống trước mặt Sở Mộ, hắn không có thay đổi gì, đôi mắt sâu hun hút, vừa dữ tợn lại xa cách, chỉ là đáy mắt có chút u ám.

Xem ra mấy ngày nay tên điên này ngủ không ngon giấc. 

Tần Trầm nhìn kỹ cậu từ đầu tới đuôi, thấy Sở Mộ căng da đầu, gục đầu xuống không dám đối mặt với hắn. 

Tần Trầm dùng gậy bóng chày đỡ lấy cằm Sở Mộ, chậm rãi nâng đầu cậu lên: “Cậu là ai? Tại sao ở trên vùng biển này?”

Sở Mộ lập tức nói tên của mình, công ty cùng nguyên nhân chết đuối, thư ký Lý sau lưng Tần Trầm nghe xong, lẹ tay lấy ra máy tính bảng, tìm ra thông tin cá nhân của Sở Mộ cực kỳ nhanh chóng.

Tần Trầm nhận máy tính bảng, cẩn thận xác thực mặt Sở Mộ. 

Sở Mộ cảm giác trái tim của mình đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Tần Trầm kiểm tra đối chiếu hai lần, thông tin cùng mặt Sở Mộ hoàn toàn trùng khớp, không có bất kỳ sai sót nào.

Tần Trầm âm thầm hít sâu một hơi, đập nát máy tính bảng, đứng lên nói: “Tiếp tục lục soát, mở rộng phạm vi hệ thống Sonar lên mức tối đa.”

“Dạ.”

Sở Mộ thầm thở phào, cậu thấy Tần Trầm xoay người, phối hợp đứng dậy, rủ bớt nước trên người.

“Ừm thì, cảm ơn nha.” Sở Mộ cúi đầu, xoắn tay áo ướt đẫm: “Đến bến tàu phía trước cho tôi xuống là được.”

Sở Mộ còn chưa nói hết, đã bắt gặp Tần Tầm không biết từ lúc nào ngồi xổm ở bên cạnh lưới đánh cá, chỗ cậu vừa ngồi, hắn cầm lên một miếng vảy cá toả ra ánh sáng màu lam nhạt. 

Tần Trầm nhìn vảy cá đẹp không tả nổi trước mắt, đặt dưới ánh mặt trời mà thưởng thức cẩn thận.

Đáy mắt hắn hào hứng nhảy nhót, cong môi lộ ra hàm răng trắng đều đặn, cứ như cái cây sắp chết khô đang bám lấy hy vọng sống duy nhất.

Tần Trầm nhìn chằm chằm miếng vảy rồi cúi đầu cười ra tiếng, đầu ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve chiếc vảy cá xinh đẹp. 

Vảy cá toả ra ánh sáng, màu sắc huyền ảo, xúc cảm chân thực nhắc nhở hắn đây không phải mơ. 

Tiếng cười của Tần Trầm đâm thẳng tắp vào trái tim Sở Mộ, khiến Sở Mộ cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Kiếp làm cá của cậu sắp xong rồi.

Tần Trầm hỏi cậu: “Đây là cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play