Đêm Đen Kéo Đến

Chương 6 Lần Đầu Tiên


2 tháng

trướctiếp


Sau khi kể lại chuyện đã xảy ra với mình, A Thác có vẻ hơi kích động. Sau khi hít một hơi sâu và uống thêm vài chai bia, cậu mới bình tĩnh lại.
"Lúc đó cậu có ý đồ giết người... Đúng không?" Lúc này, Monroe nhìn thanh niên trước mặt cười nhạt, nói tiếp: "Nhưng cho dù cậu có thể giết chết những người ở phòng bên cạnh, cậu có thể chạy trốn sao? Có hàng chục camera giám sát trong khắp KTV, cậu sẽ bị bắt nếu thậm chí không thể rời khỏi thành phố. Sau đó cậu sẽ làm gì? Ông ngoại cậu sẽ ra sao?"
“Anh nói tiếng Trung tốt đến có chút buồn cười, nếu không phải là da anh trắng, sẽ chẳng ai tin anh là người nước ngoài đâu." Nói đến đây, khuôn mặt lạnh lùng của A Thác lộ ra chút cảm khái, mỉm cười một chút, cậu hất cằm về phía hành lang, nói tiếp: “Camera bên ngoài chỉ là vật trang trí, nhìn chả có tác dụng gì. Trịnh Hùng thường xuyên lách luật ở đây, anh ta sợ phiền phức, ngay từ ngày khai trương, tôi đã nhìn ra rồi. Nếu rút dây camera sau mười hai giờ, ngay cả người phục vụ cũng chẳng thèm để ý đến. Chẳng ai muốn thấy thứ mình không nên thấy cả."
Lúc này, A Thác dừng lại một chút, hít một hơi rồi tiếp tục nói với Monroe: "Trịnh Hùng này là xui xẻo. Camera  trước cửa để giám sát giao dịch cũng là do người của anh ta đặt. Dù ở đây có chuyện gì xảy ra, người ngoài cũng không để ý đâu. Về phần mấy người mà anh nhắc đến, tôi chưa nói sẽ lao vào và chiến đấu với bọn họ. Người có thể lấy một đánh chín là Diệp Vấn, không phải tôi.”
Trong khi nói chuyện, A Thác lại nhìn thời gian trên điện thoại. Thấy đã gần đến thời gian dự định, cậu đứng dậy, giấu con dao rựa sau lưng quần, liếc nhìn Monroe rồi nói: “Tôi không mong anh giúp gì tôi, vẫn chưa quá muộn để anh rời khỏi đây đâu.… Anh là người nước ngoài. Dù ở đây có chuyện gì xảy ra, sẽ không có ai nghi ngờ anh”
"Có thể cậu đã hiểu lầm, tôi không có ý định rời đi." Monroe mỉm cười liếc nhìn A Thác trước khi tiếp tục: "Là luật sư của bố cậu, tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho cậu trước khi nhận di chúc. Tất nhiên, tôi không nhúng tay vào chuyện của cậu, tối nay dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ là người ngoài cuộc."
A Thác không tin rằng người ngoại quốc nói tiếng Trung rất giỏi này lại là một luật sư, chắc chắn anh ta đến gặp cậu vì một lý do nào đó khác. Nhưng lúc này A Thác không có ý định nghĩ tới chuyện này, cậu hiện tại đang tập trung để ý những người trong phòng riêng bên cạnh. Lúc này, mặc kệ người ngoại quốc kỳ lạ, cậu đẩy cửa phòng hé ra, thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh để xác định không có nhân viên phục vụ nào ở gần đó, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng riêng.
A Thác bước ra khỏi phòng riêng, đi vào phòng vệ sinh theo đường chéo đối diện, một lúc sau, một tấm biển ghi "Đang dọn dẹp, vui lòng không sử dụng" được đặt ở cửa phòng vệ sinh. Lúc này Monroe cũng đi theo vào phòng, chỉ cần nhìn một cái là anh biết A Thác định làm gì. Nhưng anh vẫn nói với thanh niên trước mặt: “Nếu cậu để biển dọn dẹp bên ngoài thì còn ai vào nữa?”
Nghe Monroe nói, A Thác châm một điếu thuốc, hút một hơi xong, nhìn cửa nhà vệ sinh nói: “Biển đó là dành cho những người hiểu ý, nhưng thật tình cờ mấy thằng khốn nạn trong đấy không phải là những người hiểu ý. Trong phòng đó vốn có một  toilet riêng, nhưng Trịnh Hùng lại chỉ cho mình anh ta sử dụng, còn người khác chỉ có thể đến đây giải quyết."
Khoảng mười lăm mười sáu phút, bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng động lớn, sau đó cửa nhà vệ sinh bị đá bay. Một người đàn ông đầu trọc khoảng ba mươi tuổi loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, mặt đỏ bừng vì say rượu, đứng cạnh bồn tiểu và bắt đầu cởi thắt lưng, hình như anh ta say đến mức không quan tâm đến việc xung quanh liền quỳ xuống trước bồn tiểu và bắt đầu nôn mửa dữ dội.
Sau khi nôn ra hết những thứ trong dạ dày, tên đầu trọc vịn tường đứng dậy. Ngay lúc anh ta chuẩn bị cởi thắt lưng lần nữa, một vật lạnh đột nhiên rơi chạm trán anh.
Khi tên trọc nhìn thấy khẩu súng trên trán, anh ta lập tức tỉnh táo lại. Nếu khẩu súng dí vào đầu anh ta là một loại súng lục khác, có lẽ tên trọc sẽ nghĩ rằng có người đang đùa giỡn với anh ta. Nhưng khi nhìn thấy sáu viên đạn màu vàng trong băng đạn trong suốt, anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Anh Lưu, thói quen tốt thật nhỉ, cứ đến giờ là đi vệ sinh." Vừa nói, A Thác vừa đưa tay nắm đầu gã trọc. Sau khi cất súng đi, A Thác tiếp tục nói với tên đầu trọc: “Xin lỗi anh, tôi gần đây có chút khó khăn, muốn mượn tiền anh một chút có được không…”
“Cậu Lâm?" Lúc này, gã đầu trọc cũng nhìn thấy A Thác đang cầm súng lục. Bản thân gã đầu trọc là một người rất khôn khéo, khi tỉnh rượu hắn liền cười nói: “tôi còn đang nghĩ là ai đùa giỡn với tôi? Hóa ra là cậu đấy à. Không phải thiếu tiền sao? Cậu này, anh Lưu không mang theo nhiều tiền mặt cho lắm, chỉ có khoảng một vạn tám tệ, nếu không đủ thì anh ra ngoài mượn Anh Ba và mấy người khác một ít nhé?”
Vừa nói chuyện, tên đầu trọc vừa chậm rãi di chuyển về phía cửa. Lúc này, một tiếng “Cạch" nhẹ nhàng vang lên, A Thác đã giương họng súng lên, mở chốt nhắm thẳng vào đầu anh ta.
“Cậu Lâm, nếu cậu có điều gì muốn nói thì chúng ta nói đàng hoàng, đừng dí dao dí súng như vậy. Cậu đang dọa tôi đấy" Vừa nói, Đầu trọc rút ví ra, đưa năm sáu tấm thẻ trong đó cho A Thác: "Mật khẩu là 787878. Sáu tấm thẻ cộng lại có giá trị hơn năm mươi vạn nhân dân tệ. Cậu Lâm, số tiền này có đủ cho cậu không? Nếu chưa đủ thì tôi ra ngoài mượn cho cậu, dù sao thì  tôi cũng chỉ có nhiêu đó..."
Sau khi A Thác nhận lấy sáu tấm thẻ ngân hàng, nhìn đầu trọc một lượt từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Anh Lưu, quần áo của anh cũng không tệ, không biết anh mua ở đâu nhỉ? Chủ nhật tuần này tôi có cái đám cưới, muốn tìm một bộ đồ như vậy, không biết anh..."
"Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao? Để anh Lưu đưa cho cậu,  chỉ cần cậu thích cái gì, anh đều đưa cậu, vợ anh cũng đưa cho cậu." Vừa nói, tên đầu trọc vừa  cởi đồ ra. Khi anh ta đang định cởi quần áo, A Thác liền chỉ vào toilet bên rồi nói: "Vào trong đó mà cởi chứ, sàn ở đây trơn, tôi sợ anh Lâm té ngã lắm."
Tên trọc không suy nghĩ nhiều liền chạy vào phòng vệ sinh bên trong. Ngay khi cúi đầu cởi thắt lưng và quần, A Thác liền rút con dao rựa giấu trong tay ra, nói với tên đầu trọc: “Anh Lưu, tôi có thứ này muốn cho anh 
Tên trọc theo phản xạ ngẩng đầu nhìn A thác, một tia sáng lướt qua trước mắt anh ta. Khu vực quanh động mạch cổ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, sau đó một luồng chất lỏng mất kiểm soát phun ra từ vị trí đó. Máu phun ra như mưa, tên trọc dùng hai tay cố gắng che miệng vết thương rồi yếu ớt ngã xuống trong toilet, sau một hồi co giật, rồi nhanh chóng trở nên hoàn toàn bất động.
Sau khi A Thác ra tay, cậu dùng tay còn lại đóng cửa nhà vệ sinh. Máu của tên trọc văng tung tóe, nhưng không hề tràn ra ngoài buồng vệ sinh một chút nào, toàn bộ quá trình sạch sẽ và ngăn nắp như thể A Thác đã luyện tập với con dao này từ rất lâu rồi. Monroe đứng trong góc không khỏi kinh ngạc, lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Anh. Nếu A Thác có thể hiểu được thì điều Monroe nói chính là: "Đúng là hổ phụ sinh hổ tử? Thật kì diệu..."
Khoảnh khắc cậu đóng cửa nhà vệ sinh lại, cái người vừa rồi như được tiêm máu gà, đột nhiên biến thành một người khác, yếu ớt dựa vào cửa nhà vệ sinh, toàn thân bắt đầu run lên một cách mất kiểm soát, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng chảy xuống trán. A Thác lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút vài hơi mới cảm thấy dễ chịu hơn. Sau khi bình tĩnh lại, cậu lấy ra một chai nước xịt phòng xịt quanh khe cửa, mùi thơm của chanh nhanh chóng át đi mùi máu tanh sắp tràn ra bên ngoài.
"Lần đầu tiên cậu giết người? Tại sao trên người cậu chẳng có chút sát khí gì vậy..." Nhìn đôi chân vẫn còn hơi run rẩy của A Thác, Monroe khẽ mỉm cười nói tiếp: “Lần đầu tiên lên kế hoạch đã có thể ứng phó như vậy, thật đúng là không dễ dàng gì… ”
Vừa nói chuyện, Monroe vừa lấy chai rượu của mình ra đưa cho A Thác. A Thác liếc nhìn anh ta đi tới, do dự một chút liền cầm chai rượu uống một ngụm lớn, nhìn Monroe nói: "Còn anh thì sao? Nhìn thấy hiện trường giết người mà anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy, luật sư ngày nay đều lớn gan thế à?"
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nghĩ xem nên làm gì với mấy người còn lại.” Monroe lấy chai rượu từ tay A Thác, uống một ngụm rồi mỉm cười nói tiếp với cậu: “tình hình bây giờ còn tám người bên trong, ít nhất phải có ba đến năm khẩu súng, khẩu súng lục của cậu giờ chỉ có sáu viên đạn, không một chút cơ hội thắng.”
Vừa nói vừa nhấp một ngụm whisky, tình trạng tâm lý của A Thác đã tốt hơn rất nhiều, cậu ta chế nhạo Monroe nói: "Từng bước mà tới, trước bình minh vẫn còn nhiều thời gian..."
Người thứ hai được tiến vào địa ngục chính là ‘'Anh Ba' mà cả hai mới gặp lúc chiều, gần hai mươi phút sau, anh ta cũng loạng choạng bước vào nhà vệ sinh. Ngay khi 'Anh Ba' bước qua cửa phòng tắm, một vật sắt cứng và lạnh lẽo ấn vào thái dương anh. Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Triệu Tam, chiều nay anh đã nói gì với tôi nhỉ? Tôi quên mất rồi, hay anh nhắc tôi một chút"
Triệu Tam còn kiêu ngạo hơn gã trọc vừa rồi, hơn nữa bị ông chủ Trịnh ép uống hết một chai rượu ngoại nên đã say từ lâu. Dù nhìn thấy người cầm súng dí lên trán mình là A Thác luôn bị mình bắt nạt, Triệu Tam vẫn không do dự đưa tay giật lấy khẩu súng trong tay A Thác. Anh ta còn chửi bới: “Thằng nhóc, muốn dùng súng đồ chơi dọa ông nội mày, nếu hôm nay tao không đánh chết mày, tao theo họ Lâm..."
Hành động này đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của A Thác, ban đầu cậu chỉ định khiến anh ta chết trong nhà vệ sinh như cách đã làm với tên trọc. Lúc này Triệu Tam làm loạn như vậy, A Thác vốn đang bình tĩnh cũng bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn. Cùng lúc đó, cậu ta không quan tâm liệu nơi này có thích hợp để ra tay hay không và dùng băng súng đập mạnh vào đầu Triệu Tam. Sau khi đánh ngã người đàn ông  xuống đất, A Thác rút con dao rựa trên tay ra và chém mạnh vào cổ anh ta...
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp