Đêm Đen Kéo Đến

Chương 4 Một Thế Giới Mới


2 tháng

trướctiếp

 

Monroe nhìn chằm chằm đôi mắt trắng hếu của Tiêu Lâm Quyết, nói: “Tôi cho cậu một cơ hội. Nếu cậu từ bỏ, chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi. Làm sao cậu phát hiện và tìm được tôi?”

Biết bản thân không trả lời, liền không thể thoát ra, sau khi hít sâu một hơi, Tiêu Lâm Quyết nhìn Monroe rồi nói: "Chúng tôi đã chú ý tới anh một rất lâu rồi, lần trước chúng tôi ở Manhattan, chỉ muốn kiểm tra năng lực của anh mà thôi. Tay bắn tỉa chỉ là một công cụ thử nghiệm mà thôi, không ai cho rằng một người như vậy có thể làm bị thương Monroe của Đêm Đen, nhưng cuối cùng anh ta cũng không tra ra được năng lực của anh.”

Nói đến đây, Tiêu Lâm Quyết dừng lại một chút, sau khi nhìn qua lớp trang điểm trên mặt Monroe rồi nói tiếp: “Ba ngày trước, khi du thuyền của anh bị ném bom, tôi đã ở gần đó, đợi đến người giám sát. Sau khi vài chiếc tàu rời đi, tôi vội vã đến hiện trường xác tàu và sắp xếp người cứu hộ, tuy nhiên, họ chỉ tìm thấy một thi thể nát bấy trong xác tàu..."

Khi đang nói chuyện, Tiêu Lâm Quyết lấy ra một bức ảnh, đặt lên bàn trước mặt Monroe, bên trong bức ảnh là một thi thể đã được khâu vá chằng chịt . Bởi vì thi thể bị hư hỏng quá nặng nên hình dáng ban đầu không còn phân biệt được nữa, nhưng nhìn hình dáng có thể thấy thi thể đó không phải là Monroe.

Monroe không nhìn vào thi thể trong ảnh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Tiêu Lâm Quyết. Phản ứng này có chút ngoài dự đoán của Tiêu Lâm Quyết, trên mặt Monroe không có phản ứng nào mà cậu muốn thấy, chớp mắt vài cái, Tiêu Lâm Quyết nói tiếp: “Lúc đó trên biển chỉ có một vài chiếc thuyền, thi thể không phải của anh nên bọn tôi chắc chắn rằng anh đang trốn trên một con tàu khác. Tôi đã gọi camera giám sát trên bến tàu. Dù anh rất cẩn thận và tránh gần như tất cả camera nhưng tôi vẫn luôn tìm kiếm taxi đi ngang qua bến tàu. Tôi nhìn thấy bóng dáng của anh trên camera hành trình của taxi. Chúng tôi lần theo manh mối này và cuối cùng tìm thấy nơi ẩn náu của anh trong một trang trại. Tôi không dám vào trang trại để tìm nên tôi đợi bên ngoài cho đến khi tôi nhìn thấy anh đến đây vào sáng nay..."

Tiêu Lâm Quyết còn chưa nói xong, Monroe đột nhiên ngắt lời cậu ta: “Vậy làm sao cậu phát hiện ra tôi? Ngay cả những người quen của Đêm Đen hiện tại cũng chưa thể nhận ra tôi, huống chi là cậu.”

Lúc này, Tiêu Lâm Quyết mỉm cười, sau đó nói: “Sau khi biết anh trốn trong trang trại, chúng tôi đã điều tra chi tiết về mọi người bên suốt một đêm. Bọn tôi biết chính xác ai ở đó và họ làm gì, trong trang trại có bao nhiêu người, trong đó có vài ông lão lớn tuổi, nhưng không ai trong số họ đáp ứng được điều kiện tiêu chuẩn hơn danh tính này của anh, đúng không, quý ngài Smith đến từ Edinburgh..." Smith là bút danh của Monroe khi anh ta trốn trong trang trại, Sau khi Tiêu Lâm Quyết nói ra điều này, Monroe cũng không quá ngạc nhiên.

"Không nghĩ tới mấy ngày nay tôi đều bị anh theo dõi. . . " Tiêu Lâm Quyết biết chi tiết nhiều như vậy, có chút vượt quá Monroe dự đoán. Anh ấy cau mày trong giây lát hiếm hoi, sau khi cẩn thận nhìn Tiêu Lâm Quyết  một lần nữa, tiếp tục hỏi: “Bây giờ hãy nói về cậu, cậu là ai? Mục đích đến tìm tôi là gì? Cậu muốn giữ chân tôi lại và chờ Đêm Đen tới xử lý tôi sao?”

“Sao anh lại nghĩ như vậy..." Tiêu Lâm Quyết hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Monroe, tiếp tục nói: "Tôi chỉ là muốn nhìn một chút thần tượng của mình, ở trong cái vòng này, Andreas. Monroe chính là sự tồn tại của một vị thần. Bốn người cầm đầu trong Đêm Đen sẽ chỉ muốn giết thần. Trên thế giới đâu phải chỉ có một Đêm Đen. Dù anh ở đâu, Andreas Monroe vẫn là No1.. .…”

Khi nói những lời này, Tiêu Lâm Quyết giấu đi nụ cười giễu cợt trên mặt. Monroe khó có thể tìm ra sơ hở nào trong phản ứng của cậu, nhưng anh ta vẫn cảnh giác với người thanh niên này. Im lặng một lúc, cựu No1 trong Đêm Đen nhìn người Nhật với con ngươi trắng trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Xem ra không chỉ mình cậu đang giám sát tôi nhỉ, cái vòng này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng chẳng nhỏ, mà tôi cũng chẳng quan tâm loại người như cậu, cũng nhất định chưa từng nghe qua, dùng nhiều tài nguyên như vậy để tìm tôi, một mình cậu là không thể làm được..."

Sau khi nghe Monroe nói, Tiêu Lâm Quyết cuối cùng cũng im lặng. Một lúc sau, cậu giơ ba ngón tay lên trên đầu và nói với thần tượng của mình: “Tôi chưa thể nói điều này, nhưng tôi có thể thề rằng tôi, Tiêu Lâm Quyết, sẽ không bao giờ làm điều gì bất lợi cho Andreas Monroe.”

"Tôi đã nghe quá nhiều lời thề như vậy rồi," Monroe lắc đầu, sau đó chậm rãi nói với Tiêu Lâm Quyết: “Không có lời thề nào thuyết phục hơn một người đã chết, hơn nữa, cậu đã chọn sai thời điểm...”

Nói xong, cái gọi là nụ cười trên mặt Monroe nhạt đi một chút, anh ta nhìn chằm chằm Tiêu Lâm Quyết, sau khi thở dài một hơi, anh tiếp tục nói: “Tôi hiếm khi chủ động giết người không có ủy thác. Lần này cậu xem như là ngoại lệ. Tôi xin lỗi, dù cậu là ai, tôi cũng không thể mạo hiểm để Đêm Đen có cơ hội tìm ra tung tích trước khi sự việc của tôi được giải quyết..."

Khi đang nói chuyện, Monroe cuối cùng cũng đứng dậy và nhìn Tiêu Lâm Quyết bằng ánh mắt trịch thượng. Người Nhật với con ngươi trắng đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác áp lực đè nặng, trong nháy mắt, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhìn thấy Monroe đi về phía mình, Tiêu Lâm Quyết có cảm giác như nghe thấy tiếng bước chân của Thần chết. Nhìn thấy Monroe đã ở bên cạnh mình, Tiêu Lâm Quyết dùng hết sức lực hét lớn với Monroe đã ở bên cạnh mình: “Chờ một chút! Anh không thể giết tôi, ít nhất không phải bây giờ...”

Monroe vốn đã có sát ý, ngay trước khi hắn chuẩn bị ra tay, Tiêu Lâm Quyết liền cảm thấy thanh âm này tạm thời cứu mạng hắn.

“Không phải bây giờ..." Monroe lặp lại lời của Tiêu Lâm Quyết, sau một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu nhìn Tiêu Lâm Quyết nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời vô nghĩa như vậy và tôi đang cho bạn một cơ hội cuối cùng, tại sao tôi không thể giết cậu ngay bây giờ?”

"Tôi không đơn độc, cho dù tôi chết hay biến mất ở chỗ này, cũng sẽ có người tới tra xét tung tích của tôi." Nói đến đây, Tiêu Lâm Quyết đã từ bỏ ý định. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào mắt Monroe và nói tiếp: “Nếu tôi phá vỡ kế hoạch của anh và để Đêm Đen phát hiện ra rằng No1 của họ vẫn còn sống vì sự biến mất của tôi, vậy có chút mất nhiều hơn được"

Cho đến khi Tiêu Lâm Quyết nói xong, Monroe vẫn không có phản ứng gì. Nhưng trong mắt người Nhật, đây là kết quả tốt nhất. Dừng một chút, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó mở lòng bàn tay trái hướng về Monroe, vừa mở lòng bàn tay ra, một làn khói nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trên khớp ngón tay út. Khói biến mất trong khoảnh khắc, nơi khói bay ra xuất hiện một vòng lửa như chiếc nhẫn, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ ngón tay út đã bị đốt cháy.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng chờ tràn ngập mùi thịt cháy. Tiêu Lâm Quyết chịu đựng cơn đau dữ dội từ ngón tay đến tim, nhặt ngón tay út bị rơi lên và đưa cho Monroe, đồng thời nói: “Mọi người đều biết anh đã chết. Nếu tin tức anh còn sống truyền ra ngoài bằng miệng tôi, anh có thể giết tôi bằng ngón tay bị chặt đứt này..."

Ngay lúc này, loa phát thanh trong phòng chờ vang lên giọng của một phụ nữ Ý: “Ông John Smith, xin vui lòng đến cổng lên máy bay VIP để lên máy bay. Máy bay đi Bắc Kinh của ông sẽ lên máy bay sau hai mươi phút nữa.”

 Monroe nhìn Tiêu Lâm Quyết lần cuối, anh ta cầm lấy ngón tay đứt. Thu thập hành lý, xoay người đi ra khỏi phòng chờ, vừa đi vừa nói: "Tôi không muốn gặp lại anh nữa..." Nói xong, Tiểu Lâm Quyết mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngã xuống đất. Chờ bóng lưng Monroe hoàn toàn biến mất theo lối ra, thân thể cậu không tự chủ được mà run lên, nhìn chằm chằm vị trí Monroe biến mất, lẩm bẩm một mình: “Anh ta rốt cuộc có năng lực gì..."

Cùng lúc Tiêu Lâm Quyết biến mất trong phòng chờ, Monroe đã lên máy bay đi đến Bắc Kinh, bức ảnh của đứa nhỏ người Trung Quốc lại xuất hiện trên tay anh, sau khi nhấp một ngụm cà phê Ailen do cô tiếp viên gửi đến, Monroe nhìn vào Nhìn cậu bé trong ảnh, anh tự nhủ: “Hy vọng có thể tìm thấy bóng dáng của anh ấy trong cậu…”

Quá trình tìm kiếm cậu bé trong bức ảnh của Monroe không hề suôn sẻ, do những thay đổi chấn động ở Trung Quốc trong mười năm qua, một vài manh mối ban đầu của anh đã bị thất lạc theo dòng thời gian dài. Sau khi đi khắp một nửa Trung Quốc, với sự giúp đỡ của một tên béo rất có năng lực, Monroe cuối cùng cũng biết được rằng người mình đang tìm kiếm đang ở một thành phố ở Đông Bắc Trung Quốc.

Monroe nói tiếng Trung rất tốt, sau nhiều lần hỏi thăm, cuối cùng anh cũng tìm được địa chỉ mà tên béo đưa cho mình. Tuy nhiên, khu vực địa phương gần đây đang tiến hành cải tạo các tòa nhà cũ, hầu hết cư dân đã chuyển đi nơi khác, chỉ còn một số gia đình vẫn ở đây. Monroe dạo quanh mấy tòa nhà cũ rất lâu, lần lượt hỏi thăm mấy người dân địa phương, nhưng đều nghe rằng về một người hàng xóm tên Lâm Hoài Bộ

Thấy trời càng lúc càng muộn, đúng lúc Monroe đang chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi thì một thanh niên mười tám mười chín tuổi đột nhiên đi tới trước mặt hắn. Ngay khi hai người đi ngang qua nhau và vô tình đụng phải nhau, Monroe vô cớ giật mình, nhanh chóng đi về phía sau thanh niên vài bước, vỗ nhẹ lên vai anh ta và nói lưu loát bằng tiếng Trung Quốc: “Tôi xin lỗi, nhưng cậu có biết một thiếu niên tên Lâm Hoài Bộ không? Cậu ta chắc cũng trạc tuổi cậu và sống gần đây.”

Chàng trai quay lại nhìn Monroe, sau đó chớp mắt, chỉ về phía một tòa nhà cổ ở phía xa và nói: "Anh có nhìn thấy tòa nhà cũ đó không? Có một người đàn ông họ Lâm sống ở đó, hình như tên là Lâm gì đó Bộ… Anh qua đó xem có phải là người anh đang tìm không.”

"Tòa nhà đó đúng không?" Monroe nhìn về phía ngón tay của chàng trai trẻ, nhưng sự chú ý của anh ngay lập tức chuyển sang chàng trai trẻ. Sau khi mỉm cười với chàng trai trẻ trước mặt, Monroe cười nói: “Cảm ơn rất nhiều. Không biết cậu tên họ là gì nhỉ?”

Nghe Monroe hỏi tên, chàng trai do dự một lúc rồi nói tên, lập tức đổi chủ đề: “Cứ gọi tôi là A Thác( còn có nghĩa là cục đá hoặc sai lầm). Anh làm gì với Lâm Bộ đó? Cậu ta nợ tiền anh à.”

“Cậu hiểu lầm rồi. Tôi là luật sư đại diện của Lâm Tôn, cha của Lâm Hoài Bộ. Ông Lâm đã qua đời ở New York ba tháng trước. Với tư cách là luật sư đại diện của ông ấy, tôi đến để tuyên bố di chúc cho Lâm Hoài Bộ." Đúng lúc đó, trên mặt thanh niên tên A Thác đột nhiên xuất hiện một biểu cảm kỳ quái. Monroe nhìn thấy điều này trong mắt cậu, khẽ mỉm cười, lấy ra một tấm danh thiếp đầy tiếng Anh đưa cho A Thác, sau đó nói tiếp: “Chỉ là quá trình tìm kiếm cậu Lâm khó khăn hơn tôi tưởng tượng. Tôi đã thử nhiều cách khác nhau để biết được cậu ấy sống ở gần đây. Nếu không có cậu, tôi thậm chí còn không biết vị trí cụ thể của cậu ấy..."

Chương 4 Một Thế Giới Mới

Monroe nhìn chằm chằm đôi mắt trắng hếu của Tiêu Lâm Quyết, nói: “Tôi cho cậu một cơ hội. Nếu cậu từ bỏ, chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi. Làm sao cậu phát hiện và tìm được tôi?”

Biết bản thân không trả lời, liền không thể thoát ra, sau khi hít sâu một hơi, Tiêu Lâm Quyết nhìn Monroe rồi nói: "Chúng tôi đã chú ý tới anh một rất lâu rồi, lần trước chúng tôi ở Manhattan, chỉ muốn kiểm tra năng lực của anh mà thôi. Tay bắn tỉa chỉ là một công cụ thử nghiệm mà thôi, không ai cho rằng một người như vậy có thể làm bị thương Monroe của Đêm Đen, nhưng cuối cùng anh ta cũng không tra ra được năng lực của anh.”

Nói đến đây, Tiêu Lâm Quyết dừng lại một chút, sau khi nhìn qua lớp trang điểm trên mặt Monroe rồi nói tiếp: “Ba ngày trước, khi du thuyền của anh bị ném bom, tôi đã ở gần đó, đợi đến người giám sát. Sau khi vài chiếc tàu rời đi, tôi vội vã đến hiện trường xác tàu và sắp xếp người cứu hộ, tuy nhiên, họ chỉ tìm thấy một thi thể nát bấy trong xác tàu..."

Khi đang nói chuyện, Tiêu Lâm Quyết lấy ra một bức ảnh, đặt lên bàn trước mặt Monroe, bên trong bức ảnh là một thi thể đã được khâu vá chằng chịt . Bởi vì thi thể bị hư hỏng quá nặng nên hình dáng ban đầu không còn phân biệt được nữa, nhưng nhìn hình dáng có thể thấy thi thể đó không phải là Monroe.

Monroe không nhìn vào thi thể trong ảnh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Tiêu Lâm Quyết. Phản ứng này có chút ngoài dự đoán của Tiêu Lâm Quyết, trên mặt Monroe không có phản ứng nào mà cậu muốn thấy, chớp mắt vài cái, Tiêu Lâm Quyết nói tiếp: “Lúc đó trên biển chỉ có một vài chiếc thuyền, thi thể không phải của anh nên bọn tôi chắc chắn rằng anh đang trốn trên một con tàu khác. Tôi đã gọi camera giám sát trên bến tàu. Dù anh rất cẩn thận và tránh gần như tất cả camera nhưng tôi vẫn luôn tìm kiếm taxi đi ngang qua bến tàu. Tôi nhìn thấy bóng dáng của anh trên camera hành trình của taxi. Chúng tôi lần theo manh mối này và cuối cùng tìm thấy nơi ẩn náu của anh trong một trang trại. Tôi không dám vào trang trại để tìm nên tôi đợi bên ngoài cho đến khi tôi nhìn thấy anh đến đây vào sáng nay..."

Tiêu Lâm Quyết còn chưa nói xong, Monroe đột nhiên ngắt lời cậu ta: “Vậy làm sao cậu phát hiện ra tôi? Ngay cả những người quen của Đêm Đen hiện tại cũng chưa thể nhận ra tôi, huống chi là cậu.”

Lúc này, Tiêu Lâm Quyết mỉm cười, sau đó nói: “Sau khi biết anh trốn trong trang trại, chúng tôi đã điều tra chi tiết về mọi người bên suốt một đêm. Bọn tôi biết chính xác ai ở đó và họ làm gì, trong trang trại có bao nhiêu người, trong đó có vài ông lão lớn tuổi, nhưng không ai trong số họ đáp ứng được điều kiện tiêu chuẩn hơn danh tính này của anh, đúng không, quý ngài Smith đến từ Edinburgh..." Smith là bút danh của Monroe khi anh ta trốn trong trang trại, Sau khi Tiêu Lâm Quyết nói ra điều này, Monroe cũng không quá ngạc nhiên.

"Không nghĩ tới mấy ngày nay tôi đều bị anh theo dõi. . . " Tiêu Lâm Quyết biết chi tiết nhiều như vậy, có chút vượt quá Monroe dự đoán. Anh ấy cau mày trong giây lát hiếm hoi, sau khi cẩn thận nhìn Tiêu Lâm Quyết  một lần nữa, tiếp tục hỏi: “Bây giờ hãy nói về cậu, cậu là ai? Mục đích đến tìm tôi là gì? Cậu muốn giữ chân tôi lại và chờ Đêm Đen tới xử lý tôi sao?”

“Sao anh lại nghĩ như vậy..." Tiêu Lâm Quyết hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Monroe, tiếp tục nói: "Tôi chỉ là muốn nhìn một chút thần tượng của mình, ở trong cái vòng này, Andreas. Monroe chính là sự tồn tại của một vị thần. Bốn người cầm đầu trong Đêm Đen sẽ chỉ muốn giết thần. Trên thế giới đâu phải chỉ có một Đêm Đen. Dù anh ở đâu, Andreas Monroe vẫn là No1.. .…”

Khi nói những lời này, Tiêu Lâm Quyết giấu đi nụ cười giễu cợt trên mặt. Monroe khó có thể tìm ra sơ hở nào trong phản ứng của cậu, nhưng anh ta vẫn cảnh giác với người thanh niên này. Im lặng một lúc, cựu No1 trong Đêm Đen nhìn người Nhật với con ngươi trắng trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Xem ra không chỉ mình cậu đang giám sát tôi nhỉ, cái vòng này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng chẳng nhỏ, mà tôi cũng chẳng quan tâm loại người như cậu, cũng nhất định chưa từng nghe qua, dùng nhiều tài nguyên như vậy để tìm tôi, một mình cậu là không thể làm được..."

Sau khi nghe Monroe nói, Tiêu Lâm Quyết cuối cùng cũng im lặng. Một lúc sau, cậu giơ ba ngón tay lên trên đầu và nói với thần tượng của mình: “Tôi chưa thể nói điều này, nhưng tôi có thể thề rằng tôi, Tiêu Lâm Quyết, sẽ không bao giờ làm điều gì bất lợi cho Andreas Monroe.”

"Tôi đã nghe quá nhiều lời thề như vậy rồi," Monroe lắc đầu, sau đó chậm rãi nói với Tiêu Lâm Quyết: “Không có lời thề nào thuyết phục hơn một người đã chết, hơn nữa, cậu đã chọn sai thời điểm...”

Nói xong, cái gọi là nụ cười trên mặt Monroe nhạt đi một chút, anh ta nhìn chằm chằm Tiêu Lâm Quyết, sau khi thở dài một hơi, anh tiếp tục nói: “Tôi hiếm khi chủ động giết người không có ủy thác. Lần này cậu xem như là ngoại lệ. Tôi xin lỗi, dù cậu là ai, tôi cũng không thể mạo hiểm để Đêm Đen có cơ hội tìm ra tung tích trước khi sự việc của tôi được giải quyết..."

Khi đang nói chuyện, Monroe cuối cùng cũng đứng dậy và nhìn Tiêu Lâm Quyết bằng ánh mắt trịch thượng. Người Nhật với con ngươi trắng đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác áp lực đè nặng, trong nháy mắt, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhìn thấy Monroe đi về phía mình, Tiêu Lâm Quyết có cảm giác như nghe thấy tiếng bước chân của Thần chết. Nhìn thấy Monroe đã ở bên cạnh mình, Tiêu Lâm Quyết dùng hết sức lực hét lớn với Monroe đã ở bên cạnh mình: “Chờ một chút! Anh không thể giết tôi, ít nhất không phải bây giờ...”

Monroe vốn đã có sát ý, ngay trước khi hắn chuẩn bị ra tay, Tiêu Lâm Quyết liền cảm thấy thanh âm này tạm thời cứu mạng hắn.

“Không phải bây giờ..." Monroe lặp lại lời của Tiêu Lâm Quyết, sau một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu nhìn Tiêu Lâm Quyết nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời vô nghĩa như vậy và tôi đang cho bạn một cơ hội cuối cùng, tại sao tôi không thể giết cậu ngay bây giờ?”

"Tôi không đơn độc, cho dù tôi chết hay biến mất ở chỗ này, cũng sẽ có người tới tra xét tung tích của tôi." Nói đến đây, Tiêu Lâm Quyết đã từ bỏ ý định. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào mắt Monroe và nói tiếp: “Nếu tôi phá vỡ kế hoạch của anh và để Đêm Đen phát hiện ra rằng No1 của họ vẫn còn sống vì sự biến mất của tôi, vậy có chút mất nhiều hơn được"

Cho đến khi Tiêu Lâm Quyết nói xong, Monroe vẫn không có phản ứng gì. Nhưng trong mắt người Nhật, đây là kết quả tốt nhất. Dừng một chút, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó mở lòng bàn tay trái hướng về Monroe, vừa mở lòng bàn tay ra, một làn khói nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trên khớp ngón tay út. Khói biến mất trong khoảnh khắc, nơi khói bay ra xuất hiện một vòng lửa như chiếc nhẫn, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ ngón tay út đã bị đốt cháy.

Trong chốc lát, toàn bộ phòng chờ tràn ngập mùi thịt cháy. Tiêu Lâm Quyết chịu đựng cơn đau dữ dội từ ngón tay đến tim, nhặt ngón tay út bị rơi lên và đưa cho Monroe, đồng thời nói: “Mọi người đều biết anh đã chết. Nếu tin tức anh còn sống truyền ra ngoài bằng miệng tôi, anh có thể giết tôi bằng ngón tay bị chặt đứt này..."

Ngay lúc này, loa phát thanh trong phòng chờ vang lên giọng của một phụ nữ Ý: “Ông John Smith, xin vui lòng đến cổng lên máy bay VIP để lên máy bay. Máy bay đi Bắc Kinh của ông sẽ lên máy bay sau hai mươi phút nữa.”

 Monroe nhìn Tiêu Lâm Quyết lần cuối, anh ta cầm lấy ngón tay đứt. Thu thập hành lý, xoay người đi ra khỏi phòng chờ, vừa đi vừa nói: "Tôi không muốn gặp lại anh nữa..." Nói xong, Tiểu Lâm Quyết mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngã xuống đất. Chờ bóng lưng Monroe hoàn toàn biến mất theo lối ra, thân thể cậu không tự chủ được mà run lên, nhìn chằm chằm vị trí Monroe biến mất, lẩm bẩm một mình: “Anh ta rốt cuộc có năng lực gì..."

Cùng lúc Tiêu Lâm Quyết biến mất trong phòng chờ, Monroe đã lên máy bay đi đến Bắc Kinh, bức ảnh của đứa nhỏ người Trung Quốc lại xuất hiện trên tay anh, sau khi nhấp một ngụm cà phê Ailen do cô tiếp viên gửi đến, Monroe nhìn vào Nhìn cậu bé trong ảnh, anh tự nhủ: “Hy vọng có thể tìm thấy bóng dáng của anh ấy trong cậu…”

Quá trình tìm kiếm cậu bé trong bức ảnh của Monroe không hề suôn sẻ, do những thay đổi chấn động ở Trung Quốc trong mười năm qua, một vài manh mối ban đầu của anh đã bị thất lạc theo dòng thời gian dài. Sau khi đi khắp một nửa Trung Quốc, với sự giúp đỡ của một tên béo rất có năng lực, Monroe cuối cùng cũng biết được rằng người mình đang tìm kiếm đang ở một thành phố ở Đông Bắc Trung Quốc.

Monroe nói tiếng Trung rất tốt, sau nhiều lần hỏi thăm, cuối cùng anh cũng tìm được địa chỉ mà tên béo đưa cho mình. Tuy nhiên, khu vực địa phương gần đây đang tiến hành cải tạo các tòa nhà cũ, hầu hết cư dân đã chuyển đi nơi khác, chỉ còn một số gia đình vẫn ở đây. Monroe dạo quanh mấy tòa nhà cũ rất lâu, lần lượt hỏi thăm mấy người dân địa phương, nhưng đều nghe rằng về một người hàng xóm tên Lâm Hoài Bộ

Thấy trời càng lúc càng muộn, đúng lúc Monroe đang chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi thì một thanh niên mười tám mười chín tuổi đột nhiên đi tới trước mặt hắn. Ngay khi hai người đi ngang qua nhau và vô tình đụng phải nhau, Monroe vô cớ giật mình, nhanh chóng đi về phía sau thanh niên vài bước, vỗ nhẹ lên vai anh ta và nói lưu loát bằng tiếng Trung Quốc: “Tôi xin lỗi, nhưng cậu có biết một thiếu niên tên Lâm Hoài Bộ không? Cậu ta chắc cũng trạc tuổi cậu và sống gần đây.”

Chàng trai quay lại nhìn Monroe, sau đó chớp mắt, chỉ về phía một tòa nhà cổ ở phía xa và nói: "Anh có nhìn thấy tòa nhà cũ đó không? Có một người đàn ông họ Lâm sống ở đó, hình như tên là Lâm gì đó Bộ… Anh qua đó xem có phải là người anh đang tìm không.”

"Tòa nhà đó đúng không?" Monroe nhìn về phía ngón tay của chàng trai trẻ, nhưng sự chú ý của anh ngay lập tức chuyển sang chàng trai trẻ. Sau khi mỉm cười với chàng trai trẻ trước mặt, Monroe cười nói: “Cảm ơn rất nhiều. Không biết cậu tên họ là gì nhỉ?”

Nghe Monroe hỏi tên, chàng trai do dự một lúc rồi nói tên, lập tức đổi chủ đề: “Cứ gọi tôi là A Thác( còn có nghĩa là cục đá hoặc sai lầm). Anh làm gì với Lâm Bộ đó? Cậu ta nợ tiền anh à.”

“Cậu hiểu lầm rồi. Tôi là luật sư đại diện của Lâm Tôn, cha của Lâm Hoài Bộ. Ông Lâm đã qua đời ở New York ba tháng trước. Với tư cách là luật sư đại diện của ông ấy, tôi đến để tuyên bố di chúc cho Lâm Hoài Bộ." Đúng lúc đó, trên mặt thanh niên tên A Thác đột nhiên xuất hiện một biểu cảm kỳ quái. Monroe nhìn thấy điều này trong mắt cậu, khẽ mỉm cười, lấy ra một tấm danh thiếp đầy tiếng Anh đưa cho A Thác, sau đó nói tiếp: “Chỉ là quá trình tìm kiếm cậu Lâm khó khăn hơn tôi tưởng tượng. Tôi đã thử nhiều cách khác nhau để biết được cậu ấy sống ở gần đây. Nếu không có cậu, tôi thậm chí còn không biết vị trí cụ thể của cậu ấy..."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp