Đêm Đen Kéo Đến

Chương 12 Thế Giới Bé Thật


1 tháng

trướctiếp

 Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng bầu trời đêm Thượng Hải, nhưng dường như chưa phải lúc hộp đêm làm việc. A Thác vừa bước vào cửa hộp đêm đã bị một người đàn ông ăn mặc trông như quản lý chặn lại: "Xin lỗi ngài nhưng bây giờ chưa phải thời gian quán mở cửa làm việc ..." Người quản lý chưa kịp nói xong thì trước mắt chợt tối đi, một vật thể lạ to bằng viên gạch bay thẳng đến.
Vì không phải giờ làm việc nên đại sảnh vẫn tối, ông ta không nhìn rõ thứ gì đang bay đến. Ngay lập tức nhấc tay lên tạo thành tư thế đỡ đòn, vốn còn đang cho rằng có người đến đây để gây sự thì đột nhiên thứ phi đến chỗ ông ta nở bung ra và biến thành vô số tờ tiền trăm đô bay lả lướt trong không trung. Còn chưa kịp phản ứng vì kinh ngạc thì đã nghe thấy thanh niên vừa bước vào nói: “Cho một phòng riêng, ai còn sống cứ mang hết lên đây…”
Lúc này, người quản lý mới nhận ra mình vừa bị tấn công bằng cọc tiền lớn, giờ ông ta chỉ chăm chăm nhặt những tờ tiền vương vãi trên sàn, quay lên hét lớn vào bên trong: “Khách quý xin ngài lên phòng đợi chút, để tôi gọi người lên cho ngài chọn, đưa hết người đẹp lên phòng VIP nhanh lên, mang vài chai Royal Salute nữa đưa lên phòng cho khách quý’’.
Qua nửa tiếng, A Thác lại xuất hiện ở quán mì phía sau hộp đêm, chiếc túi du lịch chứa đầy tiền trong tay cậu đã biến mất, chỉ thấy cậu đang húp xì xụp một bát mì cá hoa vàng óng. Đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng: “Trung Quốc có câu cổ ngữ gì nhỉ: 'Lưng giắt mười vạn quan, cưỡi lên lưng hạc bay về Dương Châu'. Tiêu mười vạn đô trong nửa tiếng không biết cậu có cảm giác cưỡi hạc về trời chưa nhỉ?"
"Anh không biết thì đừng có mà nói." Sau khi nghe ra giọng nói của Monroe, cậu cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn mì và nói: “Ở chỗ bọn tôi, chỉ có người chết mới cưỡi hạc thôi. Tôi còn nợ anh hơn sáu mươi vạn tệ, chết rồi thì ai trả cho anh?”
"Vậy không cưỡi hạc nữa, nói tôi biết cảm giác tiêu hết một mười vạn đô trong nửa giờ có cảm giác như thế nào." Vừa nói, Monroe nhìn đến bát mì cá hoa còn chưa ăn xong trên bàn, bát mì này khiến anh có chút thèm. Dừng một chút, anh mới nói: “Vậy giờ cậu có muốn mời tôi ăn chút gì không, tôi thấy mì ở quán này có vẻ khá ngon đấy...”
A Thác ngẩng đầu bất đắc dĩ liếc nhìn Monroe một cái, sau đó quay đầu nhìn thực đơn treo trên tường một lượt mới hét lớn với ông chủ quán mì đang bận rộn: “Ông chủ, lấy một bát mì mỡ hành rẻ nhất cho anh ta đi thịt trứng cá gì đó đều không cần, cứ cho thêm chút nước là được’’.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp