"Cố đại phu?" Thường Thuận sửng sốt một chút, nghiêm túc đánh giá Cố Thừa Duệ nói: "Bảo sao ta lại thấy chủ nhân quen mắt, không nghĩ tới là Cố đại phu."
"Đúng vậy, nếu cần gì thì cứ mở miệng, người một nhà đừng khách sáo." Cố Thừa Duệ cười gật đầu nói.
"Ôi, ôi, nhất định rồi."
"Vậy thì Thường thúc đi làm đi, trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về rồi." Chu Oánh nói xong thì hai người liền đi ra ngoài.
"Được, hai vị đi thong thả." Thường Thuận nói xong thì đứng dậy tiễn bọn họ ra khỏi trang tử.
Sau đó quay đầu ước lượng bạc vụn trong tay mình, hí ha hí hửng đi về.
Chạng vạng tối, sau khi hai vợ chồng về đến nhà thì Chu Oánh nói cho Cố Thừa Duệ biết mình đã phát hiện khố phòng ở đó, nói: "Không nghĩ nhà đã bị tịch thu những vẫn còn sót lại đồ."
"Có thể là người ta ngại cồng kềnh nên không lấy, nhưng cũng đừng quên, ngay cả tranh trang trí trong chủ viện cũng đã bị mang đi hết."
"Cũng đúng, nhưng mà cũng có chút lời, ít nhất thì chúng ta cũng không cần mua vải vóc trong vòng ba năm."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play