"Vâng, lão gia." Kiều Viễn lui sang một bên nói.
"Canh gác thật kỹ, ta cho ngươi lập công chuộc tội, nếu còn để xảy ra một sơ sót nào thì ngươi chuẩn bị lên núi nhặt đá đi." Kiều lão gia nói xong thì quay người rời đi.
Kiều tiểu thư thấy vậy thì co quắp ngồi trên đất, Kiều Viễn lập tức liếc nhìn Ngọc Nhi một cái, bảo nàng ta chăm sóc tiểu thư, còn hắn ta thì đi ra ngoài gọi người đến trông coi.
Mà Ngọc Nhi thì thất hồn lạc phách, mặt sưng phù giống màn thầu như Kiều tiểu thư, nhưng oán khí trong lòng cũng lắng xuống một chút.
Sau đó tiến lên đỡ nàng ta dậy, sau khi trở về phòng thì cũng đi lấy thuốc, đồng thời lấy khăn tay lau mặt cho nàng ta.
Chờ đến khi cảm giác đau rát trên mặt giảm bớt, Kiều tiểu thư lấy lại tinh thần nắm lấy tay Ngọc Nhi nói: "Ngọc Nhi, cầu ngươi đến thôn Thượng Hà thông báo cho Cố đại phu biết trễ nhất là sáng sớm ngày mai cha ta nhất định sẽ phái người tới tìm bọn họ."
"Tiểu thư, ngươi điên rồi, ngươi không nhìn thấy vừa rồi lão gia tức thành dạng gì sao. Hơn nữa, bây giờ viện của chúng ta đã bị canh giữ, nô tỳ cũng không đi ra được." Ngọc Nhi liên tục lắc đầu nói.
Nàng ta cũng không phải tiểu thư, lần này may mắn sống sót là nhờ nàng ta may mắn, nếu còn một lần nữa thì nàng ta nhất định sẽ sống không bằng chết.
"Nếu ngươi đi thì bản tiểu thư sẽ cho ngươi một trăm lạng bạc ròng."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT