Sau đó, hai người dắt tay dìu nhau lên núi.
Đến khi miếu Mẹ hiện ra trước mắt, Cố Thừa Duệ đã ho nhiều đến mức gập cả người.
Chu Oánh quét mắt nhìn xung quanh, thấy gần đó chắc chắn là không có ai mới dám nói: "Duệ ca, bệnh của chàng không thể chờ lâu thêm nữa đâu, để ta đưa chàng vào không gian truyền nước biển nhé."
Chu Oánh nói xong lại nhìn trước nhìn sau thêm một lần nữa, xác định ở đây chỉ có hai bọn họ, lúc này nàng mới dìu Cố Thừa Duệ vào trong miếu Mẹ.
Bọn họ đi ra sau tượng thần, nàng trực tiếp mang hắn tiến vào không gian, trong đó có một căn biệt thự di động được hai người xây bên bờ sông.
Nàng đỡ Cố Thừa Duệ nằm lên giường, hỏi hắn tên loại thuốc cần dùng, sau đó nàng đi vào nhà kho lấy thuốc, truyền nước biển rồi pha một ly nước mật ong cho hắn uống.
Khi bệnh tình của hắn đã chuyển biến tốt, nàng mới ôm một thùng nước, cầm cây chổi rời khỏi không gian.
Nàng bắt đầu hóa thành cô Tấm nghiêm túc quét dọn miếu Mẹ rộng gần một trăm mét vuông, cũng phun xịt một lượng lớn chất khử khuẩn.
Sau khi quét dọn xong, Chu Oánh ngước nhìn bức tượng mai một theo năm tháng, đã mất đi hình dáng của một vị thần kia, không biết vì sao nàng lại thấy xót thương, cũng thấy thân quen đến lạ thường.
Nàng cung kính bái lạy bức tượng: "Chúng ta bất đắc dĩ phải ở nhờ nơi này, làm phiền người rồi."
Tiếp đó nàng vào trong không gian cầm ra một sợi dây thừng, định rời khỏi miếu nhặt một bó củi về, nếu không sẽ dễ dẫn đến lầm tưởng, có người sống trong miếu mà miếu thì vẫn âm u, thiếu vắng hơi người thì rất khó giải thích.
Sau khi ra ngoài thì nàng mới phát hiện, nhìn xuống dưới ở đằng sau lưng miếu Mẹ là một dòng sông chảy qua cái thôn kia, địa hình dựa núi, gần sông này quả thật rất tốt luôn đó nha.
Quan sát xung quanh xong thì nàng bắt đầu leo lên núi tiếp, tuy nhiên củi thì không nhặt được bao nhiêu, ngược lại thì nàng tìm được rất nhiều cam thảo mọc ở nơi đây, lấy hết toàn bộ dùng dây thừng buộc lại.
Vất vả hồi lâu, đúng lúc này bụng cũng bắt đầu ùng ục ùng ục vang lên, vì thế nàng trực tiếp cõng cam thảo trên lưng quay về miếu Mẹ.
Đặt bó củi xuống đất, nàng quen đường đi ra sau bức tượng thần, rồi tạm dừng một lát, sau khi xác định xung quanh chẳng có ai, lúc này nàng mới đem cam thảo vào không gian.
Mới vừa đi tới cổng biệt thự, khứu giác của nàng đã bị đánh thức bởi mùi thịt thơm ngào ngạt, vội vàng bỏ cam thảo xuống chạy đi toilet rửa tay.
Sau khi xong xuôi thì nàng tiến vào phòng bếp, mắt thấy bóng dáng đang bận bịu nấu nướng kia, nàng đi tới ôm eo hắn hỏi: "Sao chàng không đợi ta về làm cho, bệnh ho không dứt sao ngửi được ba cái mùi khói dầu này chứ?"
"Ta rảnh nên đi xào một ít rau cải thôi mà, sẵn tiện nấu thêm một nồi canh sườn chung với bắp bằng nồi áp suất đằng kia nữa." Cố Thừa Duệ cười quay đầu nói.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lấy đi chiếc lá cây khô vướng trên tóc nàng: "Nàng dọn bát đũa đi, chúng ta lập tức ăn cơm."
"Tuân lệnh."- Chu Oánh lên tiếng đáp lại xong thì quay người cầm hai bộ bát đũa, bưng dĩa rau cải xào tỏi thơm phức sang phòng ăn bên cạnh.
Bên này, Cố Thừa Duệ cũng tắt bếp, bưng nồi canh sườn nấu bắp ngọt đi theo.
Sau đó, hai người cùng ngồi xuống ăn một bữa sảng khoái, no nê, ăn xong, Cố Thừa Duệ rút tờ khăn giấy bên bàn ra đưa cho đối phương: "Bé con, có thu hoạch được gì sau khi lên núi không nào?"
"Ban đầu, ta chỉ dự định đi nhặt củi, nhưng ở ngoài đấy chả có bao nhiêu củi cho ta nhặt hết, ngược lại thì tìm được nhiều cây cam thảo mọc gần đó, vì thế ta hái hết mang về luôn."
"Cam thảo ư?"- Cố Thừa Duệ nghe xong thì hai mắt sáng rỡ lên, hắn nói tiếp: "Nơi này cách trấn trên khoảng chừng năm dặm, chiều nay chúng ta đi đến đó đi. Đem theo cam thảo nàng mang về nữa, đào thêm một ít rễ cây đan sâm với hoàng kì trên núi trong không gian mang theo chung. Khi về tiện đường mua nồi nấu hoặc mua hũ đựng cũng được, với đồ ăn dự trữ nữa."
"Nhưng bệnh của chàng vẫn chưa khỏi hẳn mà..."
"Không sau đâu, ta thấy thuốc uống lúc nãy bắt đầu phát huy tác dụng rồi, còn trụ được."
"Được rồi, vậy bây giờ chàng đi nấu ấm nước nhé, để ta đi rửa bát."- Chu Oánh vừa nói vừa dọn dẹp bát đũa trên bàn.
Sau khi bát đũa đều đã sạch bong, nàng mới tiếp tục vào nhà kho lấy thuốc, có điều liều lượng lần này nhiều gấp ba lần bình thường, để Cố Thừa Duệ dùng trong ba ngày tới.
Hai người uống chút nước rồi ngồi nghỉ trong chốc lát, chờ hắn uống thuốc xong, đôi vợ chồng cùng vác dụng cụ đi lên núi.
Sau đó, hai người dựa theo yêu cầu của Cố Thừa Duệ mà đào khoảng chừng hai cân rễ cây đan sâm cùng năm cân cây hoàng kì xung quanh đó, bấy nhiêu thôi là dừng lại.
Đúng lúc họ đi đến trước một cây táo, Chu Oánh vươn tay lên hái hai quả xong thì trực tiếp đưa cho Cố Thừa Duệ một quả, ngay sau đó nàng quay người ngồi lên trên một tảng đá lớn, vừa ăn táo vừa dùng tinh thần lực để quan sát toàn bộ hòn đảo này.
Ở phía đông hòn đảo là những ngọn núi nhấp nhô, nằm kề liền nhau không thấy điểm dừng, ban đầu phần đất đó chiếm tận 100 m2, có điều vào tay bọn họ thì cũng bị cải tạo lại hết từ đầu tới cuối.
Hiện tại, rừng cây ở trên núi sẽ có những loại dược liệu quý hiếm - chúng vốn là cây sinh trưởng tự nhiên của không gian trước khi khai thác - cùng với một số loại cây bình thường khác. Ngoài ra, bọn họ còn trồng thêm rất nhiều loại cây ăn quả với cây hoa quả khô, cây trà, ở dưới cũng trồng thêm nhiều loại dược liệu nữa.
Đương nhiên là họ cũng có nuôi thêm một đàn ong mật, để hàng năm có thể thu về một lượng lớn mật ong.