Ở cửa thôn, Diêu thị thấy Cố Thừa Duệ vội vàng chạy xe lừa tới, lập tức đứng dậy nói: "Lão Tam, nhà hai người thật sự mua lừa à?"

"Đúng vậy đó thẩm, đang phơi nắng à." Cố Thừa Duệ khách sáo một câu rồi vội vàng đi về phía trước.

"Ơ, sao lại mua ba cái vò hỏng thế?" Sau khi Diêu thị nhìn thấy cái lỗ ở phần đáy của vại, cố ý tò mò hỏi, đồng thời một tay gắt gao bắt lấy vành xe.

Cố Thừa Duệ nhìn bà ta một cái thật sâu, không hỏi cũng hiểu được ý của bà ta.

Bởi vì buổi sáng đi ra ngoài, Cố Thừa Hỷ cố ý tới nhà một chuyến, cũng nói cho hắn biết chuyện nhà cũ dòm ngó con đường phát tài của bọn họ. Chỉ là thật sự không ngờ, bọn họ lại tự nhiên hành động trước mặt mọi người như vậy.

"Mua cái gì chứ, mỗi ngày Thừa Duệ đều mang theo vại nước ra ra vào vào, mà các người không biết mà?" Lúc này Lục thẩm đứng dậy đi tới, nhìn thấy Diêu thị cầm lấy vành xe, bỗng chốc con mắt híp lại.

Bà ấy đã nói rồi mà, hai phu nhân vẫn luôn áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, làm sao có thể tự dưng muốn học may giày gì đó với bà ấy. Hóa ra học may đế giày là giả, muốn chặn Cố Thừa Duệ lại là thật.

Nhưng mà nói thật, bà ấy cũng rất tò mò muốn biết hiện tại họ đang buôn bán thứ gì, bởi vậy trực tiếp hỏi: "Thừa Duệ, mỗi sáng ngươi đều đi ra ngoài một chuyến là làm cái gì vậy?"

"Đến Hồng Vận Lâu đưa chút giá đỗ, thuận tiện bổ sung một chút dược liệu." Cố Thừa Duệ trả lời.

"Giá đỗ, cái gì là giá đỗ vậy." Cố Lục thẩm vừa nghe càng thêm tò mò, lớn từng này tuổi mà sao bà ấy chưa từng nghe nói đến giá đỗ.

"Lão Tam, giá đỗ mà ngươi nói, có phải là món giá đỗ mà Hồng Vận Lâu mới ra không. Nghe nói giá đỗ xào giấm giòn giòn sảng khoái còn mang theo chút vị cay ăn rất ngon."

"Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng nhớ ra, hai ngày trước lúc đi ra chợ, nghe người ta nói mới ra món giá đỗ gì đó rất ngon, hơn nữa phải đi xếp hàng từ sớm, chậm sẽ không còn."

"Có thật không vậy? Ăn một món mà còn phải xếp hàng?"

"Ta chỉ là nghe nói, cũng chưa từng ăn."

"Thừa Duệ, cái giá đỗ mà ngươi nói, có phải là giá đỗ mà bọn họ nói không?"Cố Lục thẩm nhìn về phía Cố Thừa Duệ hỏi.

"Đúng, chỉ là một món chay, mùa đông thiếu thức ăn, cho nên mới cảm thấy có chút là lạ." Cố Thừa Duệ trả lời.

"Vậy thì giỏi lắm rồi, chúng ta sống cả đời cũng không có nghĩ đến."

"Lục thẩm đã nói thế thì lát nữa thẩm đến nhà, chúng con mời thẩm ăn giá đỗ."

"Được, được, ta rảnh rỗi thì sẽ đến đó mở mang kiến thức." Cố Lục thẩm mỉm cười liên tục gật đầu nói.

"Thừa Duệ, nghe nói món ăn này bán rất đắt, có thể dạy chúng ta cách trồng không, chúng ta cũng muốn kiếm chút tiền để ăn Tết."

"Đúng đó đúng đó, con đường phát tài tốt như vậy, ngươi cũng không thể giữ khư khư phát tài một mình được."

"Đúng vậy, chúng ta cũng bị nhà các người liên lụy không ít, ngươi cũng không thể che giấu được."... ...

Cố Lục thẩm nghe thấy bọn họ càng lúc càng nói quá đáng, trong lòng bỗng thấy áy náy, sớm biết vừa rồi đã không tò mò rồi.

Bèn vung tay lên nói: "Được rồi, được rồi, các người đang muốn cướp tiền hay gì thế."

"Đúng vậy, các người chỉ nói bị liên lụy, nhưng sao không có nói trước đây các người cũng hưởng không ít ánh sáng từ chúng ta." Lưu thị không cam lòng nói.

"Tẩu cũng bớt nói hai câu đi." Cố Lục thẩm nghe vậy tức giận liếc Lưu thị một cái, đây không phải là thêm dầu vào lửa hay sao, chờ lát nữa nếu đánh nhau thì kẻ chịu thiệt không phải cũng là bà ta.

Sau đó trừng mắt liếc Diêu thị một cái, đẩy xe lừa xuống đường: "Thừa Duệ ngươi về nhà trước đi."

"Cảm ơn Lục thẩm." Cố Thừa Duệ chắp tay nói tiếng cảm ơn, sau đó xoay người đánh xe đi về nhà.

Nhưng mà hắn cũng biết rõ, không thể giấu được chuyện giá nảy mầm, xem ra khi về phải thương lượng một chút xem nên xử lý như thế nào mới được.

Bên phía Cố Lục thẩm, thấy mọi người vẫn muốn truy hỏi, bà ấy giận dữ hét: "Được rồi, câm miệng hết đi, giá đỗ là kỹ năng sinh tồn của người ta, các người muốn học thì mang theo thành ý mà tới cửa đi, ở đây tranh cãi thì có ích gì.

Hơn nữa, lúc trước người ta bị đuổi ra khỏi nhà, có ai từng tiến lên giúp đỡ chưa, bây giờ thì lại há miệng đòi phương pháp trồng giá của người ta, các người không biết xấu hổ sao."

"Lục thẩm này, cái gì mà đuổi ra khỏi nhà chứ, chúng ta chia nhà trong hòa bình mà." Lúc này Lưu thị mở miệng nói.

"Hai nhà chúng ta là hàng xóm, các ngươi cho rằng ta là kẻ điếc hay sao." Cố Lục thẩm hừ lạnh một tiếng, đi đến giữa hai chị em dâu bà ta, trực tiếp đẩy họ ra đi về phía nhà trưởng tộc.

Bà ấy gây hoạ lớn như vậy, có thế nào cũng phải báo một tiếng với trưởng tộc, nếu không chờ đến lúc ầm ĩ lên thì lại mất mặt.

Diêu thị và Lưu thị thấy vậy tuy rằng muốn đuổi theo đánh bà ấy, nhưng mà thấy phương hướng bà ấy đi không đúng, họ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lập tức chạy về nhà.

Về phần những người khác, hai mặt nhìn nhau một lát, sau đó cũng lập tức tản ra từng người về nhà mình thương lượng.

Bên kia, Chu Oánh đang phơi phù trúc trong viện, nhìn thấy Cố Thừa Duệ trở về thì ngẩng đầu hỏi: "Duệ ca, thế nào rồi, loại đậu phụ khô này có bán được không?"

Nói xong phơi hết số phù trúc trong tay, sau đó tiến lên giúp bọn họ bắt đầu dỡ hàng.

"Bán được, nhưng mà cụ thể có thể bán được bao nhiêu, thì phải đợi ngày mai rồi nói.

Đúng rồi, còn về đậu phụ khô, bọn họ nói chỉ cần nguyên vị, không mua đậu phụ khô kho?"

"Cũng đúng, người ta có đầu bếp, thu bán thành phẩm sẽ gia tăng phí tổn, vậy ngày mai rồi nói sau."

"Ừ, mặc kệ thế nào, có thể bán là được." Cố Thừa Duệ nói đến chuyện bên tửu lâu, sau đó nói chuyện bị chặn đường ở cửa thôn cho nàng: "Chuyện giá nảy mầm, sợ là không giấu được, chuyện tiếp theo nàng có ý tưởng gì không?"

"Chàng nói thử xem?" Chu Oánh hỏi ngược lại.

Sau đó nhìn về phía con lừa đang khụt khịt mũi, nhàn nhã ăn cỏ khô bên cạnh kho củi, xem ra đều là vì nó.

Nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn, cho dù là biết sẽ như thế, nàng vẫn sẽ mua trước vì thuận tiện.

"Chỉ dạy họ phương pháp, những chuyện khác thì không nhúng tay vào, nàng thấy thế nào?" Cố Thừa Duệ chần chờ một chút rồi trả lời.

"Rất hợp ý ta, ngoài ra chúng ta phải nói rõ, sau khi dạy xong, có bán được hay không chúng ta cũng mặc kệ."

"Được, vậy quyết định như vậy." Cố Thừa Duệ nói xong liền cột chặt lừa, đặt xe sang một bên, cuối cùng vác một bao dược liệu lớn đi vào trong phòng.

Mà Chu Oánh thì lại về phòng chọn váng đậu.

Một bên khác, lúc Cố Lục thẩm đến nhà trưởng tộc, chỉ có Vương thị ở nhà may quần áo cho đứa nhỏ, nhìn thấy bà ấy tiến vào thì sửng sốt một chút rồi tò mò hỏi: "Lục thẩm, sao tẩu lại đến đây, không đến cửa thôn tán gẫu à?"

Sau đó cúi đầu tiếp tục may quần áo.

"Đại tẩu, tẩu đừng nhắc đến việc này nữa, không phải là gặp hoạ vì cái miệng này của ta đây sao?" Cố Lục thẩm mang vẻ mặt ảo não ngồi xuống đầu giường nói.

"Gặp hoạ, gặp hoạ gì cơ?" Vương thị nghe xong ngừng việc trong tay hỏi.

Cố Lục thẩm cũng không giấu diếm, kể chuyện ở cửa thôn cho bà ta rồi nói: "Tiểu Tam tẩu và nhà Lão Thất này, đúng là không phải người.

Chẳng ra dáng người làm trưởng bối chút nào.

Ta cũng vì cái miệng nói nhiều, xem ra tám phần là bị bọn họ lợi dụng."

"Ta thấy không phải tám phần, mà nhất định là vậy, nếu không hai kẻ vẫn luôn ghét bỏ không thèm trò chuyện cùng chúng ta kia, sao có thể chủ động tìm tới cửa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play