"Có đúng không, không kể trước khi rời khỏi kinh thành, người thân, bè bạn cũng gom góp đưa cho các người ít tiền, ta nhớ vợ chồng chúng ta đã nộp lên năm mươi lượng bạc. Chỉ nói sau khi trở lại thôn, các nhánh trong tộc sẽ bắt đầu nhận được một trăm lượng bạc tiền hoa hồng từ xưởng ép dầu, lúc này còn chưa đến mười ngày, mà các người đã xài hết tiền rồi sao." Cố Thừa Duệ cười nhạo một tiếng, nói.
"Sau khi trở về, đồ ăn, quần áo, chăn đệm, đồ dùng các thứ trong nhà đúng là không có mua thêm, vậy một trăm lượng bạc kia đổ vào đâu rồi nhỉ?" Lưu thị giơ ngón tay lên đếm đếm.
"Nhắc mới thấy đúng ha, trên đường về nhà, bọn nha dịch cũng bóc lột chúng ta không ít, tiền bạc các nhà khác đưa qua cũng tiêu tốn kha khá, dường như là bị chúng vét sạch cả." Nhị thẩm Diêu thị phụ họa.
Cố Thừa Duệ nghe xong thì tâm lập tức nguội lạnh, nhưng song song với thất vọng là một niềm vui mừng đang từ từ trào dâng, nếu hôm nay bọn họ ra tay càng dứt khoát, thì trách nhiệm gánh vác sau này sẽ càng nhỏ.
Đến đây, hắn bắt đầu quét mắt nhìn một vòng đám người đang ngồi trong phòng, ngoại trừ ánh mắt đồng tình của Cố Thừa Hỷ dành cho hắn, hay lão Thất – đứa nhỏ mới có mười mấy tuổi bên nhị phòng – người không có bất cứ quyền lên tiếng nào, thì những người khác hoặc là lạnh lùng, hoặc là không thèm nhòm ngó tới, cũng có cả khinh bỉ, tóm lại là không có ai quan tâm hắn, chớ đừng nói chi là nói chuyện thay cho hắn.
Sau khi hắn lại ho khan một trận dài, Cố Thừa Duệ mới nhìn về phía Cha Cố nói: "Nếu như cái nhà này đã không còn chỗ dung thân cho hai vợ chồng chúng ta, vậy xin phép mọi người cho hai vợ chồng dọn ra ở riêng, có sống hay chết chúng ta sẽ tự chịu."
"Lão Tam, ngươi có ý gì, bọn ta còn ngồi rành rành đây, ngươi nói ra riêng là ra riêng thế nào. Hơn nữa, sao mà trong nhà không còn chốn dung thân cho hai ngươi được cơ chứ." Lão phu nhân vội vàng mở miệng.
Cố Thừa Duệ nghe thế thì quay đầu nhìn về phía lão phu nhân, hắn nói: "Lão phu nhân, chẳng lẽ trong cái nhà này không thể vơ vét thêm một đồng nào trị bệnh cảm lạnh cho cháu trai của người sao? Trong nửa tháng về nhà cũ này, vợ chồng chúng cháu sống khổ sở như thế nào, người thật sự không biết sao? Thật nực cười, gọi là người nhà nhưng làm gì có ai xem chúng cháu như người nhà, đãi ngộ nhận được có khi còn kém hơn cả bậc tôi tớ, người thấy đúng không?"
"Ngươi..." Lão phu nhân bị ba câu hỏi ngược dồn dập tấn công làm cho nghẹn họng không nhẹ.
Đồng thời, bà ta cũng hiểu rõ một điều, không kể hai đứa con dâu của mình, ngay cả trên người bà ta cũng có giữ một ít bạc dự bị.
Nhưng mà xưa đâu bằng nay, bà ta phải giữ chúng lại bằng được, phòng cho rủi ro xảy đến.
Mạch suy nghĩ tới đây, bà ta đành phải nhìn về phía Lưu thị, hi vọng người này sẽ chịu móc ra ít bạc để giữ Cố Thừ Duệ lại.
Nhưng khi Lưu thị đối diện với cặp mắt trông mong kia thì bà ta trực tiếp né tránh.
Con của bà ta, nhất là con gái đều đã đến tuổi thành thân.
Trong nhà cũng không có nguồn thu nhập ổn định, vậy sao bà ta dám nôn bạc ra đưa cho người khác được.
Huống chi, nếu giữ Cố Thừa Duệ lại trong nhà, quay qua quay lại còn phải chia cho hắn một phần gia sản, không bằng bây giờ thừa dịp hắn mở miệng, để hai người kia dọn ra khỏi nhà có phải bớt phiền hơn không.
Cha Cố nhìn thái độ của Lưu thị, ông ta đương nhiên hiểu vợ mình có suy nghĩ gì, bởi vậy trực tiếp lên tiếng: "Muốn dọn thì cứ dọn đi đi, có điều, ngoại trừ đồ dùng ở trong phòng các ngươi, thì cái nhà này không cho hai ngươi thêm được gì nữa."
"Có vẻ là phụ thân không hề có ý giữ lại đứa con trai này, cũng được, sau này có sống hay chết đều xem số mệnh của chúng ta."- Cố Thừa Duệ nói đến đây thì ho khan hai cái, sau khi hắn thở hổn hển thêm hai cái nữa mới tiếp tục nói: "Có điều, nói suông không thì cũng kì, làm gì đều cần phải có giấy trắng mực đen, còn phiền người đi cùng con đến báo cho trưởng tộc làm chứng việc này, tiện đường ghé luôn vào nhà trưởng thôn làm thủ tục tách hộ khẩu luôn."
"Ngươi..."- Cha Cố nghe xong thì bị chọc tức không nhẹ.
Đồng thời, nét mặt ông ta cũng có chút mất tự nhiên.
Vài ngày trước, bởi vì muốn lấy lại một trăm mẫu đất mà trước đây nhờ người trong tộc trông hộ, cùng với chuyện chia hoa hồng với xưởng mà xém chút nữa ông ta trở mặt với trưởng tộc
Nếu để trưởng tộc biết ông ta vắt cổ chày ra nước, đuổi con trai ruột ra khỏi nhà, không chừng sẽ cười nhạo mình cho xem.
Tuy nhiên, khi đối diện với ánh mắt kiên định của Cố Thừa Duệ, trong lòng ông ta càng thêm chán ghét, hơn nữa, kẻ dễ dàng bị lợi dụng - Chu Oánh – nay cũng đã bắt đầu phản nghịch và chống đối lại cái nhà này. Vì thế, ông ta cảm thấy vẫn nên đuổi bọn họ ra khỏi cửa càng sớm càng tốt, sau đó ông ta đi về phòng, cầm sổ hộ khẩu quay ra nói: "Vậy thì nhanh cái chân lên, gặp trưởng tộc có việc lại lỡ dở."
Cố Thừa Duệ lên tiếng đáp lại, nhẹ nhàng đẩy tay của Chu Oánh: "Nàng về dọn dẹp đồ chút đi, nhớ ở nhà chờ ta."
Chu Oánh nhẹ gật đầu, sau đó nàng nhanh chóng chén sạch cái bánh bao trong tay, buông rổ nan xuống, tiếp tục đi vào phòng bếp uống cháo gạo còn dư lại, lúc này nàng mới trở về phòng dọn đồ.
Có điều, nói dọn vậy thôi chứ làm gì có đồ để dọn, cùng lắm là y phục thô ráp đã tẩy qua rất nhiều lần, một bộ chăn mền cũ kỹ, với tấm màn đã treo lâu năm trên khung cửa sổ, nhiêu đây lấy vải bọc lại là vừa đủ.