Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 34


2 tháng

trướctiếp

Sau khi ăn tiếp thêm hai miếng thịt cá, ông ấy gắp thêm hai miếng giá đỗ cho vào trong miệng. Lần này, giá đỗ không chỉ mang theo vị tươi ngon nhè nhẹ của cá, mà nó còn mang theo vị cay rát, ngay cả một chút mùi tanh của giá đỗ cũng không có, ăn cực kỳ ngon miệng.

Đôi phu thê bọn họ ngồi đối diện nhìn thấy biểu cảm của Lưu chưởng quỹ là biết ông ấy cực kỳ hài lòng món cá hầm ớt và giá đỗ xào giấm. Ít nhất là bọn họ không cần lo lắng về nguồn tiêu thụ giá đỗ rồi.

Sau khi Lưu chưởng quỹ lại ăn thêm hai miếng thịt cá, ông ấy mới nói với tiểu nhị: "Đều mang xuống dưới đi, để cho mọi người đều nếm thử."

"Vâng ạ." Tiểu nhị vừa nghe thấy đã nhanh chóng thu dọn đĩa thức ăn đi và nhanh chóng pha một bình trà tiến vào phòng.

Lưu chưởng quỹ thấy vậy đứng dậy rót tách trà cho hai người rồi nói: "Cố lão đệ, không biết hai người định giá của giá đỗ này bao nhiêu?"

"Theo tiểu đệ biết, giá đỗ này có thể xem như là thức ăn mới, cho nên ngay từ đầu không nên bán với giá quá thấp. Huống chi này giá đỗ này có thể bán xuyên suốt mùa đông, cũng được xem như là tươi xanh vào mùa đông."

"Ngươi chắc chắn là có thể cung cấp giá đỗ xuyên suốt mùa đông sao?"

"Đúng vậy, nhưng số lượng giá đỗ cung cấp có hạn. Giá đỗ muốn nảy mầm cũng phải yêu cầu độ ấm, cho nên chỉ có thể trồng giá đỗ ở trong phòng mà thôi."

Lưu chưởng quỹ trầm tư một lát, sau đó ông ấy nói: "Năm văn tiền một cân thế nào?"

"Tám văn tiền." Cố Thừa Duệ giơ tay nói.

"Tám văn tiền thì tám văn tiền, nhưng các ngươi chỉ có thể cung cấp giá đỗ cho Hồng Vận lâu thôi."

"Có thể, nhưng trồng giá đỗ cũng không khó, cho nên người khác rất nhanh sẽ có thể phát hiện ra cách trồng giá đỗ. Đến lúc đó, chúng ta lại thương lượng giá cả sau."

"Ta hiểu rồi. Vậy nửa tháng đi, chỉ cần nửa tháng là đủ rồi. Đến lúc đó, chúng ta lại thay đổi giá cả sau, như thế nào?"

"Được, cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta liên lạc sau nhé." Cố Thừa Duệ đứng dậy nói.

"Từ từ, ta có thể xin công thức của bốn món ăn kia hay không... ?" Lưu chưởng quỹ chỉ vào mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi nhìn về phía Chu Oánh.

Tuy rằng ông ấy không thích những món ăn có vị nặng, nhưng người có khẩu vị ăn thức ăn nặng mùi cũng không ít, đặc biệt là trong thời tiết mùa đông này. Ông ấy tin tưởng rằng món cá hầm ớt một khi được ra mắt chắc chắn nó sẽ bán rất chạy.

"Ồ, vậy thì không biết Lưu chưởng quỹ tính trả bao nhiêu tiền?" Chu Oánh tò mò hỏi ngược lại.

Nói thật, trước đây nàng cũng không có tính bán công thức món ăn. Rốt cuộc nàng không cho rằng công thức món ăn của mình là cái bí mật gì cả. Nếu không thì nàng cũng sẽ không leo lên núi đi đào dược liệu đâu. Nhưng nếu chuyện làm ăn đã đưa tới cửa, vậy thì nàng cũng sẽ không ngốc nghếch mà bỏ qua đâu.

"Công thức nấu bốn món ăn, một trăm lượng." Lưu chưởng quỹ chần chờ một chút rồi giơ tay nói.

"Thành giao, ông chuẩn bị giấy bút để ghi chép lại công thức. Sau đó, ông lại tìm một đầu bếp mà ông tin tưởng, nô gia sẽ cầm tay chỉ cách nấu từng món một cho hắn." Chu Oánh sảng khoái trả lời.

Rốt cuộc, ngoại trừ món cá hầm ớt ra thì những món khác cũng không có kỹ thuật nào cả.

"Chờ một lát." Lưu chưởng quỹ nói xong, sau đó xoay người đi bên ngoài cầm giấy bút tiến vào trong phòng.

Sau đó từ Chu Oánh kể lại cách nấu ăn, Lưu chưởng quỹ ghi chép lại. Chẳng bao lâu, bốn công thức món ăn đã được ghi chép xong.

Cuối cùng Chu Oánh mới nhắc nhở: "Không biết ông có biết hạt tiêu Tứ Xuyên hay không? Đó chính là một loại hạt tiêu có màu xanh đậm. Mùi vị của nó càng đậm hơn. Nếu đổi hạt tiêu thành hạt tiêu Tứ Xuyên thì hương vị sẽ càng ngon hơn."

"Cái này, lão hủ thật sự là không có chú ý tới. Lát nữa, ta thử tìm kiếm xem sao. Chúng ta đi vào phòng bếp đi." Lưu chưởng quỹ nói xong, dẫn bọn họ đi lấy giá đỗ xuống cân, hai lu giá đỗ khoảng năm mươi cân.

Lưu chưởng quỹ trực tiếp thanh toán cho bọn họ một trăm ngân phiếu và bốn xâu tiền đồng.

Sau khi đợi một lúc, một đầu bếp khoảng hơn ba mươi tuổi ngân nga bài hát bước vào trong.

Lưu chưởng quỹ trực tiếp vẫy vẫy tay, chờ hắn ta tới đây mới nói: "Lão Chu, hôm nay ta mua được bốn công thức nấu ăn, ngươi mau học tập Cố nương tử một chút."

Sau khi Chu đầu bếp nhìn thấy gương mặt non nớt của Chu Oánh, ông lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lưu chưởng quỹ. Cuối cùng, hắn ta vẫn gật đầu dẫn theo nàng đi vào phòng bếp.

Chờ dạy Chu đầu bếp nấu xong, đôi phu thê vô cùng vui vẻ đẩy xe kéo ra khỏi cửa. Đầu tiên là bọn họ đi tới tiền trang để đổi một trăm lượng ngân phiếu thành bạc bỏ vào trong không gian.

Sau đó, Chu Oánh mới nhìn về phía Cố Thừa Duệ nói: "Đi thôi, Duệ ca, hôm nay thật may mắn, chúng ta cũng đi mua sắm thôi nào."

"Được thôi. Chúng ta đi mua quần áo trước đi." Cố Thừa Duệ nhìn bộ quần áo bằng vải bố đầy những vết vá ở trên người nàng đầy ghét bỏ nói.

"Đúng vậy, còn phải mua một cái áo choàng cho chàng nữa. Nếu chàng muốn khám bệnh tại nhà mà nói, cũng không thể quá tồi tàn được." Chu Oánh phụ họa nói.

Cố Thừa Duệ cười gật đầu. Sau đó, hai người đi tới cửa hàng vải.

Tuy nhiên, hai người cũng không dám quá lộ liễu, mỗi người chỉ mua hai tấm vải thô mà thôi.

Cuối cùng, bọn họ bỏ ra một lượng bạc tử mua một cái trường bào bằng lụa bình thường cho Cố Thừa Duệ. Cuối cùng, bọn họ đến cửa hàng lương thực mua một ít đậu xanh và đậu nành, đương nhiên là số lượng mua không lớn, chỉ mua cho vui mà thôi.

Ra khỏi cửa hàng lương thực không bao xa, bọn họ nhìn thấy hai người Lưu thị và Diêu thị mỗi người xách theo một bao điểm tâm. Cả hai người vừa nói vừa cười đi ngang qua, nhanh chóng xoay người đi tới cửa hàng trang sức cách đó không xa.

Chu Oánh thấy vậy khó chịu nói: "Hai người này thật sự đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nha, bọn họ đều không biết xấu hổ y như nhau."

"Bằng không, lúc trước rời khỏi kinh thành, thân nhân và bằng hữu gửi không ít bạc, cho nên cuộc sống hằng ngày ở trong nhà không có gian nan đến vậy.

Chẳng qua là không mấy vị chính thất có thể bao dung hài tử của thê thiếp.

Cho nên lúc trước khi chia nhà, ta đã nói ở trước mặt của trưởng tộc rằng không chu cấp tiền dưỡng lão cho Lưu thị, người phụ thân hèn hạ của ta cũng không thể nói gì hơn."

"Trong xã hội phong kiến này, chữ hiếu còn lớn hơn trời, chàng mà cũng dám nói ra những lời nói đại nghịch bất đạo như thế." Chu Oánh nghiêng đầu nhỏ giọng nói, sau đó nàng không khỏi giơ ngón tay cái với hắn.

"Đó là bởi vì Lưu thị làm quá đáng.

Hơn nữa, sau khi bà ta phù chính, bà ta không có ân sinh dưỡng cũng như không có công dưỡng dục đối với nguyên thân.

Hơn nữa, chính ông ta cũng có nhi tử, dựa vào cái gì muốn chúng ta phải chu cấp tiền dưỡng lão cho ông ta chứ."

"Thật ra, như vậy cũng khá tốt."

"Quả thật là vậy. Bằng không, cuộc sống hằng ngày của chúng ta sẽ không thể yên bình như bây giờ được. Đi thôi, trời không còn sớm nữa, ta còn muốn về nhà ăn cá luộc nha." Cố Thừa Duệ nói xong, sau đó hắn đẩy xe tiến về phía trước.

Chu Oánh thấy vậy lập tức đuổi theo sau.

Lúc đi được nửa đường, bọn họ chạm mặt Tiền Gia Nhạc đang lái xe bò.

Cố Thừa Duệ vừa định mở miệng chào hỏi, Tiền Gia Nhạc đã nhảy xuống xe bò trước một bước rồi nói: "Thừa Duệ, chúng ta vẫn đang tìm ngươi đó. Lúc Gia Hưng ca đi gánh củi bị gãy chân, chúng ta tìm ngươi hỏi xem ngươi có thể chữa trị cho huynh ấy hay không.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp