"Dạ chào thím, do con sợ lát nữa bận quá không làm kịp."
"À, không nhắc tới thì thôi chứ nhắc tới thì ta lại muốn hỏi" – Bạch thị nói xong, sau đó bà ấy để hai cái chậu xuống đất: "Nha đầu, trưa nay dự định làm món gì ngon vậy?"
"Con cũng đang định tìm Hỉ thúc để xin phép, một hồi nữa con định hái mấy cây cải trắng của thúc để làm món thịt hầm cải trắng đậu hũ, rồi làm mấy cái bánh nướng."
"Mấy chuyện nhỏ này mà còn cần xin phép hả, trồng là để ăn mà." – Bạch thị nói đến đây, nhìn một thau thịt ba chỉ to được đặt bên cạnh: "Ta nói này nha đầu, ngươi hào phóng thế, mua nhiều thịt như vậy."
"Bọn họ ăn nhiều thì mới có sức sửa nhà nhanh được chứ ạ."
"Cũng phải."
Bạch thị nghe nàng nói vậy cũng không tiếp tục nhiều chuyện, ngược lại rất hài lòng với sự thành thật của nàng.
Không giống một số người, tình huống này vừa rơi xuống đầu thì bọn họ liền khó xử, đến mấy người phụ nữ trong thôn còn chẳng bằng.
"Thẩm ơi, Thiết Ngưu hiện tại thế nào rồi, còn sốt không?"
"Còn phải hỏi sao, trước khi đi ngủ tối hôm qua đúng thật là có sốt, cũng may đến nửa đêm đã hạ, nếu không ta cũng không đến đây đâu."
"Chỗ này một mình ta cũng có thể làm, nếu không..."
"Không cần, bà của ta cùng nhị đệ muội đều ở nhà mà."
"Vậy là tốt rồi." - Chu Oánh nói đến đây, nàng ghĩ đến việc mình luôn nằm mơ, liền thử dò xét nói: "Thẩm, miếu Mẹ có linh không, cháu nhìn tượng thần kia đều bị phong hoá không còn hình dáng, như vậy mà cũng không có người quản sao?"
Bạch thị nghe xong chần chờ một chút rồi nói: "Cái này nói như thế nào đây, ta nghe người đi trước bảo rằng, trước kia miếu Mẹ cũng chuyên đi quấy phá người khác, bằng không thì cũng không có chuyện mỗi huyện đều xây miếu Mẹ. Cũng không biết từ lúc nào mà vắng, chắc do người ta thấy cầu nguyện không linh, sau đó cũng ít ai cung phụng, rồi cũng chẳng còn ai để tâm bảo trì tu sửa."
Chu Oánh thấy hỏi không ra cái gì, cũng không định hỏi tiếp, nàng chuyển qua nói về mấy chuyện lặt vặt trong thôn.
Trong thôn, chủ yếu là hai dòng họ lớn, một là Tiền, một là Cố, chiếm hơn nửa cái thôn, dùng chung một cái từ đường.
Cho nên giữa hai họ mặc dù có chút mâu thuẫn nội bộ, nhưng nhìn chung vẫn vô cùng đoàn kết.
Còn những năm này, đôi khi cũng có đứt quãng tiếp thu dân chạy nạn.
Nàng vừa mở miệng, Bạch thị cũng không kiềm được miệng, kể hết cho nàng tất cả những bát quái trong thôn, cái gì mà nhà ai không nói chuyện với nhà ai, con trai nhà này thích con gái nhà kia.
Thậm chí còn nói luôn về chuyện nhà Cố gia, tất tần tật những chuyện từ lúc họ vào thôn tới bây giờ.
Chu Oánh nghe xong không trả lời cũng không cắt ngang, mà nàng cực kỳ kiên nhẫn nghe bà ấy kể chuyện.
Đương nhiên nàng cũng biết chuyện con trai thẩm Lục trong thôn, để nhà ông Cố quậy không còn mặt mũi.
Ước chừng khoảng mười một giờ rưỡi, đồ ăn mới xong.
Chu Oánh thấy đồ ăn không ít, trực tiếp dùng nồi đất đựng một nồi đồ ăn đưa cho Bạch thị: "Thẩm, hôm nay chuẩn bị đồ ăn nhiều, thẩm mang về đưa Tiền gia gia nếm thử tay nghề của ta đi."
"Này làm sao mà được, ta..."
"Cầm đi, thẩm bận rộn ở đây hơn nửa ngày, ta cũng phải trả thẩm tiền công chứ."
"Không phải, ta..."
"Cầm đi, ngày mai còn phải phiền ngài tới hỗ trợ mà, nếu không một mình ta thật đúng là làm không xuể." - Chu Oánh nói xong, nàng trực tiếp nhét đồ vào trong tay của Bạch thị.
"Cái này... , thôi được rồi, nhưng mà chỉ có lần này thôi đó."
"Biết rồi, chỉ có lần này thôi."
Chờ Bạch thị đi xong, Chu Oánh liền đi ra đằng trước kêu đám người vào ăn cơm.
Một đoàn người rửa tay xong, họ đi vào, nhìn thấy nồi đồ ăn đầy thịt hầm béo ngậy, từng người đều vui không ngậm được mồm.
Tiền Gia Hỉ thì vừa cười vừa nói: "Các vị đừng chỉ nhìn thôi, tranh thủ thời gian tự mình xới cơm đi."
Nói xong ông ấy liền cầm bát bên cạnh lên bới cho mình một chén cơm.
Cố Thừa Duệ phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy, các vị tuyệt đối đừng khách sáo, tự mình xới cơm đi."
Hắn nói xong thì đưa cho Tiền Gia Hỉ một đôi đũa.
Lúc này, Chu Oánh cũng đặt bánh nướng đã cắt thành miếng sang bên cạnh nồi thịt hầm: "Ai có thể ăn bao nhiêu thì ăn, ăn no mới thôi."
"Chu nha đầu, ăn xong bữa cơm này của ngươi là bọn ta no lắm rồi, còn ăn tiếp nữa, chúng ta sợ là ăn không nổi." Tiền Gia Hỉ cười ha ha cầm hai cái bánh.
"Đúng vậy, món này quá nhiều chất béo, ăn no rồi cũng không dễ dàng tiêu hoá nha." - Một vị lão giả khoảng bốn mươi tuổi cười tủm tỉm phụ họa nói.
"Cho tới bây giờ ta chưa từng được ăn bữa ăn nào nhiều đồ ăn thế này, nếu không trả tiền công thì ta cũng làm."
"Đúng vậy, ăn một bữa, sợ là một ngày không đói bụng."
Cố Thừa Duệ và Chu Oánh thấy bọn họ đều rất hài lòng về bữa ăn thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ bọn họ ăn xong, hai người cũng mỗi người một bát bắt đầu ăn.
Nhưng mà, nhìn thấy bọn họ ăn nhiều vậy chứ sau cùng cũng còn thừa lại một chén lớn đồ ăn và một phần ba bánh.
Sau bữa ăn, Chu Oánh đi rửa chén bát, nàng lại đốt lửa nấu một nồi nước mận, mỗi người uống một bát, sau đó nghỉ ngơi nửa canh giờ, rồi làm việc hết sức hơn nhiều so với buổi trưa.
Về phần Chu Oánh thì nàng đi lên trước cùng Cố Thừa Duệ, dùng cao lương và các dây gai để đóng nóc phòng.
Tiền gia
Trưởng thôn ngồi trong phòng uống trà, nhìn thấy Bạch thị bưng trở về một nồi đất đầy thịt và đồ ăn thì kinh ngạc hỏi: "Đây là cơm trưa vợ chồng trẻ Cố Thừa Duệ chuẩn bị à?"
"Đúng vậy, mà làm cũng không ít đâu, con bé bảo con mang một ít về để mọi người nếm thử tay nghề của con bé." Bạch thị vui tươi hớn hở đưa tới trước mặt ông ấy nói.
"Chưa cần ăn chỉ cần nghe mùi, đã thấy no, hai người này thật sự rất được."Trưởng thôn nói đến đây, ông ấy hỏi: "Sáng nay các con trò chuyện ra sao, con cảm thấy con bé là người như thế nào?"