Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 2


2 tháng

trướctiếp

"Được, đợi ta khỏe lại thì mình rời khỏi nơi này nhé, ta thấy cái nhà này không thể ở thêm được giây nào."- Cố Thừa Duệ chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Bằng không thì với bộ dáng này của hắn, đi ra ngoài cũng chỉ gây cản trở thêm.

Mấu chốt là xét theo tình huống trước mắt, việc ra riêng chỉ có mình hắn mới nói được, chứ với thân phận của Chu Oánh bây giờ nói ra thì không chỉ không giải quyết được vấn đề, mà có khi còn bị ghi thù, thậm chí là bị mấy người kia đánh đập nữa.

Chu Oánh nói xong thì quay người đi vào kho củi, ôm củi ra, khi nàng nhìn thấy Tứ hợp viện hai sân* gạch xanh ngói đen tiêu chuẩn bên ngoài, thật sự xót thương cho số phận của đôi vợ chồng nhỏ nguyên chủ, xem ra bọn họ phải mau chóng rời khỏi cái nhà này mới được.

*Nhà Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. Tứ hợp viện 2 sân có hình chữ "Nhật" (日).

Rồi nàng lại quay người tiến vào phòng bếp sát vách, đánh giá, quan sát nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, nàng cũng lười suy nghĩ, chỉ biết dựa theo cách làm trước đây của nguyên chủ, nấu một nồi cháo gạo, hấp một lồng bánh bao chay, làm một phần cải trắng xào dấm, trộn một bàn dưa muối thái nhỏ.

Sau khi nàng sắp nấu xong xuôi tất cả các món, đám người kia cũng lục đục xuất hiện.

Đồng thời, nàng cũng nhận ra một điều, người đã gọi mình rời giường lúc trước, chính là tân phu nhân Lưu thị bên đại phòng – người từ thiếp được nâng lên làm chính thức.

Một người phụ nữ trung niên vẫn còn giữ được cốt cách thùy mị và tướng mạo xinh đẹp như hồi còn trẻ.

Có thể là do trước đây bà ta bị công chúa áp chế khó ngóc đầu dậy nổi, nên khi vừa lên được cái chức phu nhân này thì bà ta kiêu ngạo hẳn ra, đi đâu cũng cố ra oai, thể hiện quyền uy của mình. Ngược lại làm bà ta nhìn cứ như con gà ưỡn ẹo với những chiếc đuôi công giả của mình vậy.

Đồng thời, nàng cũng ý thức được người ở Cố gia quả thật rất đông, đầu tiên là đại gia trưởng của Cố gia, bà nội ruột của Cố Thừa Duệ - Kiều thị.

Ở dưới vợ chồng bọn họ, chỗ đại phòng hiện tại có một vợ một thiếp, bốn người con gồm hai nam, hai nữ, tính thêm con dâu nữa là nàng.

Người bên nhị phòng thì còn nhiều hơn, một vợ hai thiếp, năm người con gồm hai nam, ba nữ. Hơn nữa, bây giờ vẫn còn đứa đang nằm trong bụng Dương thị - vợ của đại ca Cố Thừa Chí.

Theo nàng biết thì nhiêu đây thôi vẫn chưa phải toàn bộ, sau khi rời khỏi kinh thành, hễ là thị thiếp không sinh được con ở cả hai phòng thì đều bị phân phát và tống cổ ngay tại chỗ.

Vì thế, người "mồ côi" mẹ như Cố Thừa Duệ cùng với nàng chắc chắn sẽ bị ghét bỏ, theo lẽ đương nhiên phải chịu phần thiệt và bị ức hiếp.

Không lâu sau khi cơm đã chín, thì có một nhóm nữ cuối cùng cũng vội vàng lại phụ nàng bưng bê cơm nước ra giữa nhà chính.

Mọi người ngồi vào hai bàn đã được sắp xếp, trong đó người nam ngồi một bàn, người nữ ngồi một bàn.

Thức ăn trên cả hai bàn đều giống nhau, có điều bên bàn nam thì được chia nhiều bánh bao hơn một chút.

Sau khi mọi người đều đã ngồi vào đông đủ, Chu Oánh mới phát hiện không có chỗ nào dành cho mình, rồi lúc này nàng mới sực nhớ tới, nguyên chủ từ khi đặt chân vào Cố gia, dường như chưa bao giờ được ngồi vào bàn ăn cơm đàng hoàng.

Nàng nghĩ tới đây thì ức chế vô cùng, mắt thấy bên trong rổ nan đựng bánh bao còn thừa ra ba cái, thì nàng trực tiếp bưng nó lên, quay người đi ra ngoài.

"Đồ sao chổi, ngươi làm gì đó, người như ngươi xứng để ăn bánh bao sao, mau bỏ cái rổ xuống nhanh lên."- Lưu thị đứng lên, nói.

"Không phải bánh bao được làm ra để cho con người ta ăn sao, vậy thì vì lẽ gì mà ta không được ăn."- Chu Oánh quay đầu, mỉm cười hỏi ngược lại.

Sau đó, nàng cầm một cái bánh bao lên cắn một miếng to, còn cố ý dùng sức nhai thật mạnh, nhìn qua không giống như ăn bánh bao bình thường, ngược lại làm cho người ta có cảm giác như thể xương cốt, da thịt mình đang bị kẻ phẫn nộ này nhai ngấu nhai nghiến vậy.

"Ngươi. . , đồ sao chổi này, cho ngươi ăn là đã không tệ gì với ngươi rồi, bây giờ còn dám đụng tay đụng chân vào bánh bao sao?"- Lưu thị cực kỳ tức giận, chĩa thẳng tay vào người nàng mắng.

Bà ta vừa dứt lời thì định đứng dậy, tiến lên giành bánh bao về, lão thái thái Kiều thị thấy thái độ của Chu Oánh rất khác thường, nên lập tức ngăn bà ta lại: "Thôi, nó bận bận bịu bịu ở bếp cả buổi sáng rồi, một cái bánh bao lỡ ăn rồi thì cứ cho nó đi, còn hai cái kia đặt lại chỗ cũ là được rồi."

Bây giờ, mọi chuyện lớn bé trong nhà đều đẩy lên đầu nàng hết, đặc biệt là công việc dưới bếp núc này, nếu như nàng thật sự muốn làm lớn chuyện, không chịu phụ giúp gì nữa thì coi như xong.

"Lão phu nhân, sáng giờ Thừa Duệ vẫn chưa bỏ bụng được món nào, bây giờ cơ thể chàng ấy rất yếu ớt, chỉ sợ nếu không ăn uống đầy đủ thì chàng ấy sẽ không thể chống chọi lại bệnh tật được, vì thế hai cái bánh bao này cháu dâu xin mạn phép mang đi."- Chu Oánh nói xong, lập tức bước chân rời đi.

Lúc này, đại ca - Cố Thừa Chí đứng dậy ngăn chân nàng lại: "Tam đệ muội, ta thấy muội có hơi quá rồi đó, vợ chồng các ngươi không làm gì để kiếm sống, ăn một cái là được rồi, chúng ta một hồi nữa ăn cơm xong còn phải đến xưởng làm việc, ăn không đủ no thì sao chịu được chứ."

"Không làm gì kiếm sống ư?"- Chu Oánh quay đầu, cười như không cười hỏi ngược lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp