"Chính là, dân chạy nạn cũng nhiều quá rồi. Nếu thật sự tới lúc cấp bách, những thứ đồ ở thôn chúng ta có khi còn không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng đâu." Trưởng thôn mặt đầy u sầu than thở.
"Nhưng nếu ra ngoài chạy nạn, mấy người có thể đảm bảo trên đường đi không bị cướp sạch sao?" Cố Thừa Duệ hỏi ngược lại."Theo ta biết, hiện tại toàn bộ phương bắc đều đang náo loạn vì nạn hạn hán, nếu chúng ta đi cũng chỉ có lựa chọn đi về phía nam. Nếu tới đó mà vườn không nhà trống thì sống kiểu gì bây giờ, chẳng lẽ thực sự đành bỏ hết gia nghiệp ở đây hay sao? Đi đi về về xa như vậy, ta nghĩ... đừng đi là hơn. Túm lại, việc cấp bách chính là lên núi tìm nguồn nước. Tìm được nước rồi, dẫu giếng ở dưới này không còn nước, thôn ta vẫn có cơ may sống sót."
"Nguồn nước ư?" Trưởng thôn vừa nghe, mắt ông lập tức sáng rực lên, rồi rất nhanh lại cười khổ."Nguồn nước hầu hết đều ở sâu trong núi, tìm được rồi cũng chưa chắc có thể đem nước ra ngoài."
"Thế còn ngọn nguồn sông của thôn chúng ta thì sao? Tuy nó không dẫn được nước nữa, nhưng nếu đi ngược về nguồn, không chừng vẫn tìm được nước đó?"
"Biết là không xa, nhưng mà núi cao. Trừ phi nước sống tự chảy xuống dưới này, bằng không ta đi lên đó cũng không lên nổi," trưởng tộc trả lời.
"Biện pháp đó chung quy là khó lại càng khó, so với trèo đèo lội suối chạy nạn cũng không kém bao nhiêu vất vả." Cố Thừa Duệ tới đây hỏi."Đúng rồi, giếng trong thôn chúng ta khoan sâu bao nhiêu vậy?"
"Ở cửa thôn giếng sâu năm trượng, còn cái giếng ở chân núi thì sâu ba trượng." Tới đây, thôn trưởng hỏi lại."Nhưng sao ta lại nghĩ chuyện khoan giếng? Giếng không có nước, có khoan sâu nữa thì cũng vô dụng thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT