Đứa bé thấy vậy nhất thời miệng há ra khóc lớn mà nói: "Cứu mạng với, có tên bắt cóc, mau đến cứu ta với."
"Xem ra nghiệp vụ rất nhuần nhuyễn ha, nghĩa là có người dạy cho nhóc rồi." Chu Oánh lần này càng nắm chặt hơn nữa.
Tôn Hồng Lương khi này mới nhìn đứa bé mà nói: "Nhóc con, bước đi này của ngươi coi như sai lầm rồi. Khu vực này không có ai là không biết Chu chưỡng quỷ chúng ta nhá. Dù cho ngươi có kêu rát cổ họng thì cũng không có ai quan tâm đâu."
Đứa bé đang gân cổ lên hô hét nghe thấy thế liền ngơ ngác một chút, sau đó nhìn thử xung quanh, quả nhiên hoàn toàn không có ai giúp mình cả. Nghĩ tới đây đứa bé liền giơ tay lên cắn một cái lên tay Chu Oánh.
Chu Oánh vì chỉ có một tay nên bất tiện, không thể làm gì khác ngoài việc né tránh. Đứa bé lập tức nhân cơ hội mà biến mất vào trong đám đông.
Chu Oánh thấy vậy thì không thể làm gì khác, đành quay trở về tiệm mình. Sau khi kêu Tôn Hồng Lương dùng giấy dầu cất cây kẹo hồ lô đi thì hỏi: "Mấy đứa nhỏ ăn mày trong thị trấn trước đây không phải đều được chúng ta thu nhận rồi sao, sao lại có một nhóc ăn mày liều lĩnh xuất hiện vậy."
"Trong dịp tết, trên trấn xuất hiện nhóm dân tỵ nạn nhưng số lượng không nhiều, có thể nào người trong số bọn họ hay không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT