Nhiều người canh gác như vậy, bên trong chắc chắn có thứ gì đó có giá trị.
Chử Trần Âm nghe xong, ngẩng đầu nhìn Phó Yến Đình. Hai người nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng cả hai đều hiểu ý của đối phương.
"Cám ơn lão nhân rất nhiều." Chử Trần Âm đứng dậy, lấy từ trong tay nải sau lưng ra lương khô cùng một chai nước đưa cho ông ấy.
Lão nhân cầm trong tay, không có hứng thú nhìn lương khô trong tay: "Nhà không còn, tổ ấm không còn, bây giờ ngay cả nữ nhi cũng không còn nữa, ta không biết sống có ý nghĩa gì."
Chử Trần Âm chậm rãi nói: "Lão nhân à, người đừng nói như vậy, nữ nhi của người trên trời có linh thiêng cũng không muốn người sa ngã như vậy, chỉ cần người còn sống thì sẽ có hy vọng."
Lão nhân lắc đầu, không hề ăn mà nhét lương khô vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn bên ngoài: "Trời sắp tối rồi, các người nhanh chóng đi cứu muội muội của mình đi. Nếu không sẽ không kịp đấy."
Chử Trần Âm vái chào ông ấy, bày tỏ lòng biết ơn rồi cùng Phó Yến Đình rời khỏi đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play