Chẳng bao lâu sau, một vị lão nhụ nhân bước ra từ trong nhà.
Tóc của lão phụ nhân đã hơi bạc, tay cầm gậy chống cong eo run rẩy bước ra ngoài: "Ai trở về?"
Thanh Nhi sải bước về phía trước, kéo bà ấy lại và mỉm cười: "Nương, là con, Thanh Nhi."
Lão phụ nhân ngước mắt lên và nhìn Thanh Nhi một cách cẩn thận.
Bộ dạng của nàng ấy không thay đổi nhiều so với trước khi bị bán: "Con là Thanh Nhi sao?!"
Thanh Nhi gật đầu, nước mắt rơi xuống.
Lão phụ nhân kích động ôm mặt của nàng ấy nhìn mãi: "Thanh Nhi, con còn sống à!"
Thanh Nhi lau nước mắt và nói: "Nương, con vẫn còn sống, con bị bán đến đô thành để làm nha hoàn cho một thương hộ."
Vừa nói, nàng ấy vừa chỉ vào người của Phó gia ở phía sau: "Bọn họ là lão gia và phu nhân của thương hộ mà con đã ở."
Lão phụ nhân khó hiểu nhìn họ: "Tại sao lão gia phu nhân lại đến nhà chúng ta?"
Phó Hầu gia trả lời: "Cả nhà chúng ta muốn đi thăm họ hàng ở nơi xa nên chúng ta đến đây để ở nhờ".
Lão phụ nhân bừng hiểu ra: "Ở nhờ à, được thôi, nhưng không biết lão gia phu nhân có chê không."
Phó phu nhân vội vàng nói: "Không chê, có chỗ ở là đã tốt lắm rồi."
Sau khi lão phụ nhân nghe xong liền rất khách khí đón bọn họ vào nhà, sau đó dẫn theo nữ nhi đã lâu không gặp của mình đi ôn chuyện, hai mẫu nhi lại khóc.
Chử Trần Âm đi theo bọn họ vào nhà.
Nhà của Chương gia không lớn nhưng cũng đủ ở, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ở chung một phòng, phu thê Phó Hầu ở chung một phòng, Phó Giang Hoằng, Thanh Nhi và nương của Thanh Nhi cùng gom lại một phòng, còn Phó Hưng Thành, người đánh xe và Lai Phúc ở chung một phòng.
Sau khi mọi người đã đi nghỉ ngơi, Chử Trần Âm mới chậm rãi hỏi thăm về Chương gia.
Hóa ra Chương lão phụ nhân tổng cộng đã sinh được bốn nữ nhi, Thanh Nhi là con thứ tư, phụ thân nàng ấy vẫn luôn muốn có nhi tử, nên đã lén bán Thanh Nhi khi nàng ấy mới mười mấy tuổi.
Họ đã dùng số tiền bán được để xây ngôi nhà ngói gạch xanh này.
Tuy nhiên, sau vài năm, nương của Thanh Nhi cũng không sinh được nhi tử, phụ thân nàng ấy bỏ lại thê nhi rời khỏi nhà, thành thân với tiểu thư Bạch gia, một tiểu thương nổi danh trong huyện, nói rằng muốn có một người nhi tử.
Tuy nhiên, họ đã thành hôn được hơn mười năm mà vẫn không có con nối dõi.
Nhưng nương của Thanh Nhi cũng vì thế mà đầu bạc, rõ ràng là chỉ mới hơn năm mươi tuổi, nhưng dáng vẻ lại như một người già bảy mươi tuổi.
Ba nữ nhi còn lại đã gả cho người ta, cho nên nương của Thanh Nhi là người duy nhất sống trong căn nhà trống rỗng này.
Nương của Thanh Nhi rất vui khi đột nhiên có nhiều người như vậy trong nhà, đem hết mọi thứ có thể ăn được trong nhà ra nấu.
Có bánh cao lương hấp, bột mì trắng và khoai lang đỏ.
Nhưng cũng chỉ có mấy thứ này.
Chử Trần Âm nhịn không được nữa, từ trong không gian lấy một ít gạo và một con gà lén lút đưa cho Phó Yến Đình.
Phó Yến Đình cầm gạo và gà dạo qua một vòng, nói gạo và gà này là mua ở huyện.
Người một nhà nhìn thấy cũng không hoài nghi.
Thanh Nhi nhận lấy gạo và gà, rồi nấu cơm, hầm canh gà.
Tiểu viện nông gia vốn trống trải bỗng chốc tràn ngập mùi thơm của canh gà.
Phó Hầu gia và Phó phu nhân cũng không kiêu ngạo gì, giúp đỡ nương Thanh Nhi nương dọn dẹp sân và phòng lại.
Một ông lão có rất nhiều cỏ dại trong sân.
Phó phu nhân nhịn không được cảm thán nói: "Cũng không biết nương Thanh Nhi sống một mình như thế nào! Phụ thân của con bé lòng dạ thật ác độc!"
Phó Hầu gia ôm bà ấy trấn an nói: "Nếu Thanh Nhi muốn ở lại, thì cứ để con bé ở lại đi, nương của con bé lớn tuổi cũng cần người chiếu cố."
Phó phu phu nhân gật đầu, đứng dậy cầm lấy chiếu cỏ bên cạnh đi đến phòng: "Trần Âm, con đi theo chúng ta mệt mỏi, mẫu thân giúp con trải giường."
Giường của nhà nông chỉ đơn giản là một giá gỗ, trên đó trải một tấm chiếu cỏ và một lớp bông.
Chử Trần Âm vội vàng bước đến bên bà ấy, chuẩn bị nhận lấy tấm chiếu cỏ: "Mẫu thân, con tự làm được."
Phó phu nhân sinh ra trong một gia đình phú quý, nhưng cũng không phải được nuông chiều từ bé, trước kia đi theo phụ mẫu buôn bán, khổ gì cũng từng nếm qua, làm chuyện cũng sạch sẽ lưu loát.
Chử Trần Âm còn chưa kịp phản ứng, bà ấy đã cầm lấy chiếu cỏ và ga giường thuần thục trải giường xong.
"Trần Âm, những ngày chạy trốn này còn khổ hơn ở phủ Thượng Thư, con hãy chịu đựng thêm một chút, đợi đến được Mạc Bắc là tốt rồi."
Phó phu nhân kéo tay nàng ngồi xuống bên mép giường.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không đến đây Chử Trần Âm được nói chuyện cởi mở với bà bà của mình.
Nói thật, lúc đầu nàng còn khá sợ hãi khi nghe đến từ "bà bà" này, nàng thường nghe những người hàng xóm láng giềng châm chọc bà bà mình.
Bọn họ đều nói cuộc sống nhà chồng này có tốt hay không thì phải xem bà bà.
Chử Trần Âm có chút câu nệ nói: "Mẫu thân, không sao, cuộc sống của con ở phủ Thượng Thư kỳ thật cũng không hề dễ chịu."
Phó phu nhân sững sờ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách, Chử Thượng Thư kia biết rõ Hoàng Thượng muốn giết chúng ta, nhưng vẫn gả con đến đây, đây rõ ràng là không cho con một con đường sống, ai... Đứa nhỏ đáng thương..."
Phó phu nhân thở dài một hơi, nắm chặt tay Chử Trần Âm: "Thôi, cái loại phụ thân không nhận cũng được, bây giờ con đã gả cho Yến Đình nhà chúng ta, vậy từ nay con chính là khuê nữ của chúng ta, thân khuê nữ của chúng ta! Ngày sau chúng ta sẽ không để con chịu một chút tủi thân nào nữa!"
Chử Trần Âm nghe xong trong lòng ấm áp, mũi hơi cay cay.