Trần huyện lệnh giơ tay tát cho hắn một cái: "Còn cần ngươi nói sao! Còn không mau đi xem nhà kho cho ta!"
"Vâng, đại nhân!" Người nha dịch ôm khuôn mặt sưng đỏ đi về phía hậu viện.
Không lâu sau, đám nha dịch kia lại loạng choạng chạy tới: "Đại nhân, không ổn, kho lương và kho hàng đều trống rỗng!"
Trần huyện lệnh lảo đảo không đứng nổi: "Các ngươi nói cái gì? Nhà kho trống không?!"
Bọn nha dịch trả lời: "Đại nhân, những người xứ khác đó chắc chắn là thổ phỉ, bọn họ đánh thuốc mê chúng ta rồi dọn sạch nhà kho của ngài!"
"Không thể! Tuyệt đối không thể! Làm sao bọn họ có thể di chuyển đồ đạc trong kho của ta chỉ trong một đêm được!" Trần huyện lệnh xua tay, đỡ tường đi về phía hậu viện.
Nhìn nhà kho trống rỗng, Trần huyện lệnh trực tiếp phun ra một ngụm máu.
"Núi vàng của ta! Núi gạo của ta! Núi mì của ta!" Ông ta nửa quỳ trên mặt đất, mò mẫm một lúc: "Tại sao lại mất hết rồi!"
Bình thường Trần huyện lệnh cũng ăn mặc rất tiết kiệm, chỉ thích ngồi đây nhìn thôi.
Bây giờ không còn một hạt gạo hay một thỏi vàng nào, điều này như là giết chết ông ta vậy!
Trần huyện lệnh nằm rạp trên mặt đất, nước mắt rơi xuống ào ạt.
"Đại nhân, bây giờ chúng ta mau phái người đuổi theo, có lẽ có thể thu hồi lại được!" Trần Phúc ở một bên khuyên nhủ.
Trần huyện lệnh run rẩy ngẩng đầu lên: "Đuổi theo! Đúng vậy! Mau đuổi theo!"
Trần Phúc nhanh chóng ra chỉ thị cho bọn nha dịch, chuẩn bị ra hậu viện lấy ngựa.
Tuy nhiên, trước khi họ kịp ra ngoài, truy binh do Thừa tướng và Hoàng đế phái tới đã đến, họ đã bao vây quanh phủ của Trần huyện lệnh.
"Phó Hầu gia! Các người cũng đừng bỏ chạy nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi!"
Trần huyện lệnh nghe được tiếng động, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một đám quan binh, nghi hoặc hỏi: "Các ngươi là ai?"
Đám quan binh kia cũng chưa từng gặp qua người của Phó gia, chỉ dựa vào xe ngựa và hành lý kia, họ đã kết luận rằng cả nhà Phó Hầu đang ẩn náu ở đây.
Bọn họ cũng không nói nhảm với Trần huyện lệnh, lập tức phái người xông vào.
Những quan binh này giống như bọn đạo tặc, lục lọi và đập phá mọi thứ, khiến toàn bộ Trần phủ trở thành một mớ hỗn độn.
Chờ đến lúc bọn họ không tìm được người rồi rời đi, Trần phủ đã trở thành một mảnh tan hoang.
Trần huyện lệnh đứng trong sân nhìn phủ của mình bị cướp sạch, không chịu được nên đã bị nhiễm phong hàn!
Ông ta keo kiệt cả đời, không thành hôn thê tử cũng không sinh con.
Bây giờ bị nhiễm phong hàn, e rằng sau này sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Đám truy binh không tìm thấy người ở Trần phủ, vì vậy họ truy đuổi về hướng tây dọc theo vết bánh xe mà Chử Trần Âm đã đặc biệt để lại, hoàn toàn ở hai hướng khác nhau so với thôn Mộng Như nơi Chử Trần Âm và những người khác đã đi.
Khi Chử Trần Âm và những người khác đến cổng thôn Mộng Như thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Họ đã ngủ trên xe ngựa suốt đêm, Chử Trần Âm có thói quen ngủ nướng, khi xe ngựa lắc lư đi đến một thôn trang nhỏ trong huyện, nàng mới từ từ mở mắt ra.
Khi vừa mở mắt ra, thứ đập vào mắt nàng chính là bộ ngực vạm vỡ của Phó Yến Đình!
Lúc này Chử Trần Âm mới ý thức được mình bị Phó Yến Đình ôm chặt trong lòng.
"Cái đó... Tướng quân..." Nàng ngửa đầu ra sau, đẩy Phó Yến Đình về phía sau.
Phó Yến Đình nhướn lông mi dài, mơ màng buồn ngủ nói: "Nàng tỉnh rồi à?"
Hai người gần nhau đến mức Chử Trần Âm có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, cùng với mùi hoa nhài thoang thoảng và cơ bụng săn chắc bị lộ ra do bộ y phục đang mở rộng của hắn, bầu không khí trong toàn bộ xe ngựa trong nháy mắt trở nên mập mờ.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn trong bộ dạng y phục lộn xộn hỏi: "Tướng quân?! Ngài đang..."
Vừa nói, nàng vừa chỉ vào vạt áo mà hắn cởi bỏ.
Phó Yến Đình vội vàng kéo vạt áo che lại dáng người tuyệt vời của mình, ngồi thẳng dậy nói: "Đêm qua nàng ngủ quên."
Ừm, sau đó thì sao?
Chử Trần Âm nghi hoặc nhìn hắn.
Chẳng lẽ đêm qua khi nàng ngủ quên, thú tính trỗi dậy nên buộc người ta phải cởi bỏ y phục, để nàng xem cơ bụng tám múi?
Phó Yến Đình nắm lấy vạt áo tùy ý ôm vào trong ngực, ngước mắt nhìn chằm chằm Chử Trần Âm: "Đêm qua nàng ngủ quên, nửa đêm nói lạnh."
Đồng tử của đôi mắt hắn nhìn kỹ thì có màu nâu sẫm cộng với mí mắt sâu và hàng lông mi đen dài đủ để gác tăm xỉa răng lên đó, trông như thể đang đánh một lớp phấn mắt màu nâu nhạt, tạo cảm giác vô cùng quyến rũ và bí ẩn.
Chử Trần Âm sửng sốt một chút, hai má hơi nóng lên, lắp bắp nói: "Cho nên... Chàng mới cởi y phục ôm ta ngủ sao?"
Phó Yến Đình cũng không phủ nhận, khoanh tay lại dựa vào xe ngựa: "Chăn bông của nàng chỉ đẹp chứ không sài được, không những không đẹp bằng ta, còn không ấm bằng ta."
Chử Trần Âm thật sự muốn giơ ngón tay cái với hắn, chẳng lẽ hắn còn ghen tị với chăn bông sao?!
Nàng đoán đúng rồi, Phó Yến Đình đúng là không thích chiếc chăn bông đó, nghĩ đến những người nam nhân xa lạ khác đã từng dùng nó, hắn không thể chịu đựng được việc nương tử của mình đắp chăn lên người.
Một khắc cũng không thể chịu đựng được.
Vì vậy, vào lúc nửa đêm, hắn canh lúc Chử Trần Âm đang ngủ rồi lấy chăn ra nhét xuống dưới đệm, sau đó lại sợ nàng lạnh nên ôm nàng vào lòng mà ngủ.
Ai mà biết được nửa đêm Chử Trần Âm lại luôn không thành thật, không ngừng rúc vào trong ngực hắn, thậm chí còn dùng đôi tay nhỏ bé kéo y phục của hắn ra.
Vốn dĩ hắn muốn để ý đến lễ nghĩa buông nàng ra, nhưng nương tử trong ngực hắn lại kêu lạnh, hắn đột nhiên cảm thấy mềm lòng nên bất chấp sự trong sạch của mình mà ôm nàng vào lòng.
Khi được chạm vào ngực, nàng thực sự cảm thấy thoải mái và ngủ thiếp đi cho đến tận hừng đông.