Sắc Đẹp Mê Người - Nãi Trà Gia Quả

Chương 3: Trêu Chọc


2 tháng

trướctiếp

 
Khi Ôn Tử Hề bước vào nhà chính Ôn gia, cả nhà đang dùng bữa sáng ấm áp.

Bầu không khí hòa thuận vui vẻ, tương thân tương ái.

Ôn Tử Hề cười lạnh, trực tiếp đi vòng qua bàn ăn, lên lầu.

“Về nhà thấy người lớn mà không mở miệng chào hỏi, giáo dưỡng của mày đâu Ôn Tử Hề?”

Ôn Tử Hề nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang dựa vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt.

“Chào cái gì? Người một nhà mấy người không phải đang nói chuyện rất vui vẻ sao?”

Tầm mắt của cô dừng lại trên người Ôn Tử Di đang ngoan ngoãn ngồi, ánh mắt chậm rãi bị sương lạnh bao phủ.

“Mày thái độ gì đây? Tao là bố của mày, Tử Di là em gái mày!”

Em gái? Hừ, Ôn Tử Hề không thèm quan tâm, tiếp tục đi lên lầu, đến chỗ rẽ thì nghe thấy cô em gái ngoan hiền kia đang giúp cô nói “lời hay”.

“Ba ba đừng tức giận như vậy, chị cũng không phải cố ý đâu. Có lẽ chị ấy đã lâu không về nên hơi lạ lẫm.”

Ôn Tử Hề cười lạnh, cảm thấy mình vừa được nghe chuyện cười thế kỷ, cô không có dừng lại mà trực tiếp vào thư phòng.

Lấy được thứ mình cần, Ôn Tử Hề không muốn ở Ôn gia thêm một giây một phút nào nữa.

Cô trở về căn phòng trước kia của mình, đồ vật bên trong vẫn được bày biện sắp xếp ý như lúc cô rời đi.

Lặng lẽ đảo mắt về phía tủ quần áo đang đóng chặt, cô đi qua.

Ôn Tử Hề mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong đã trống không. Trên mặt nở nụ cười vui vẻ như đã biết vì sao.

Khóa kỹ cửa phòng, Ôn Tử Hề xoay người bước đi. Ra đến cầu thang thì thấy Ôn Tử Di đang lẳng lặng đứng đợi.

“Chị đã về rồi.”

Giọng nói lễ phép, ngoan ngoãn, tóc cũng là màu đen truyền thống, không nhuộm không uốn, vừa dài vừa thẳng.

Không giống cô.

Ôn Tử Hề như là không nhìn thấy mà đi lướt qua cô ta, trực tiếp coi người như không khí.

“Ôn Tử Hề!”

Ôn Tử Hề vân vê tóc mai hơi loạn, đứng ở bậc thang cuối cùng của tầng hai, quay đầu nhìn.

“Sao, không giả vờ nữa à?”

Ôn Tử Di đứng trên lầu nhìn xuống bằng ánh mắt âm lãnh, hoàn toàn không giống tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn vừa nãy.

Ôn Tử Di hừ lạnh, không có trả lời cô, mà hỏi: “Mày trở về làm gì? Sao, sắp khai giảng mà không có tiền hả?”

Ôn Tử Hề biết, công việc của cô là do Ôn Tử Di giở trò mờ ám nên hiện tại khẳng định nghĩ mình đã bị chặt đứt kinh tế, biến thành quỷ nghèo.

“Đúng rồi, tôi không có tiền nên muốn về lấy ít quần áo trước kia, nhưng lại chẳng thấy cái nào cả, không biết là có người mặc hay bị trộm nữa, haizz.”

Nếu cô nhớ không lầm thì chiếc váy trắng liền thân Ôn Tử Di đang mặc trên người là được cô mua ba năm trước.

Cô châm chọc nói, “Kiểu dáng cũ tôi mặc ba năm trước mà cô vẫn luyến tiếc bỏ, Ôn Hải không cho cô tiền tiêu vặt sao?”

Ôn Tử Di cứng họng, mặt nghẹn đỏ bừng.

“Ôn Tử Hề, mày đừng có đắc ý! Ở bên ngoài hết tiền còn không phải ngoan ngoãn về nhà sao!”

Ôn Tử Hề chỉ cười không nói, bộ dáng thờ ơ không thèm để ý chút nào.

Lúc gần đi, cô cong môi khiêu khích, “Ôn Tử Di, mặc quần áo của tôi, cô cũng đẹp lắm.”

Câu khen nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trọng tâm lại ở “quần áo của tôi” khiến Ôn Tử Di tái mặt, còn Ôn Tử Hề thì mỉm cười dịu dàng.

Khi đi xa, Ôn Tử Hề vẫn còn nghe thấy tiếng đập đồ từ biệt thự Ôn gia, khóe môi càng cong lớn hơn.

Hôm nay là thứ năm, một ngày khá tốt.

Ôn Tử Hề nghĩ nếu không phải do Ôn Tử Di thì hiện tại có lẽ mình đang làm việc ở studio rồi.

Ném những suy nghĩ hỗn độn ra sau đầu, cô đến địa điểm đã hẹn với Cố Thời Sâm đúng giờ, khi xuống xe là vừa vặn 9 giờ 50 phút.

Người ở cửa Cục Dân Chính không quá nhiều, nhìn kỹ thì thấy ngay cả một người xếp hàng cũng không có, vắng vẻ đến lạ kỳ.

Hiện tại còn chưa tới tháng tám, Ôn Tử Hề nghe nói vào ngày Thất Tịch, cặp đôi đến đăng kí phải xếp hàng dài đến tận con đường to ở phía đối diện.

Cô nhìn sổ hộ khẩu trên tay, nghĩ có lẽ hôm nay không phải ngày tốt để kết hôn đâu.

Nhưng, cô cũng không để ý lắm.

Bởi Cố Thời Sâm hôm nay sẽ lãnh chứng với cô và Ôn Hải đều là người xa lạ, không có gì khác nhau.

Chỗ tốt duy nhất chính là, Cố Thời Sâm nhìn còn rất “tú sắc khả xan*”.

(*秀色可餐: sắc đẹp thay cơm, mỹ sắc có thể khiến cho người ta quên đi cơn đói.)

Ôn Tử Hề nghĩ, tuy rằng có treo biển hành nghề vợ chồng thì cũng không “ngủ” được.

Cô quay đầu, nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía mình.

Ánh nắng có chút chói mắt, Ôn Tử Hề hơi híp híp, cảm thấy người đang ngược sáng đi tới này cực kỳ giống người trong cửa Phật phổ độ chúng sinh ở “Tây Du Ký”.

Gương mặt bình tĩnh, phong thái kiêu căng, sau lưng lóe lên chùm sáng nhàn nhạt, ngoại trừ không phải đầu trọc thì đúng là một....

“10 giờ, đi vào thôi.”

Cố Thời Sâm nâng tay nhìn đồng hồ, không nói lời dư thừa, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, thần sắc đạm mạc giống như người đến lãnh chứng kết hôn không phải anh.

Ôn Tử Hề nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay anh, hơi rũ mắt.

Chiếc đồng hồ này cô từng nhìn thấy trên quyển tạp chí nào đó. Cô thường xuyên chụp hình nghệ sĩ cho trang bìa tạp chí mà chưa thấy ai đeo chiếc đồng hồ giống hệt trên đó.

Cô đoán, loại đồng hồ này cực kỳ xa hoa đắt đỏ.

Nhưng mà, xương cổ tay của đôi tay này đúng là đẹp muốn chết.

“Đi thôi.” Suy nghĩ chỉ dừng lại vài giây, Ôn Tử Hề không nhìn nhiều nữa.

…………..

Khi ra ngoài, Ôn Tử Hề đã hoàn toàn kết thúc 22 năm độc thân của mình.

Hồi sinh nhật vào tháng ba cô đã ước nguyện, không ngờ mới qua mấy tháng đã thành phụ nữ đã kết hôn rồi.

Thở dài, cầm hai quyển sổ màu hồng chụp chụp, sau đó ý xấu gửi cho Cố Kiều Kiều.

Tuy biết Cố Kiều Kiều sẽ không nhìn thấy nhưng đáy lòng cô vẫn có chút đắc ý.

Cô bạn thân ngày xưa đã biến thành trưởng bối của mình, cô cảm thấy Cố Kiều Kiều nhất định sẽ bị tức chết!

Quyển sổ màu hồng trong tay bị cướp lấy, bàn tay trắng nõn rơi vào trong túi áo tây trang của người đàn ông.

Ôn Tử Hề nhìn hai bàn tay đang giao nhau, chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy mắc cười.

Vào trong xe, người nọ ngồi rất nghiêm chỉnh, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, Ôn Tử Hề lại gần một chút, ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên đùi anh.

Đôi mắt lấp lánh nước, giọng nói trong trẻo thanh thúy mang theo ý cười, “Cố tiên sinh, sau này có phải tôi nên gọi anh là ông~xã hay không?”

Âm cuối kéo dài, quyến luyến câu hồn lại pha chút nũng nịu.

Vừa dứt lời, chiếc xe liền rung lắc nhẹ.

Ôn Tử Hề nghi hoặc nhìn tài xế.

“Em vui là được.”

Đôi tay người đàn ông nắm chặt hơn.

Rõ ràng chỉ là động tác nho nhỏ nhưng cô lại nhìn thấy rõ ràng.

Ôn Tử Hề tươi cười vì thực hiện được ý đồ, sau đó hơi ngả người vào ghế, đôi mắt mị hoặc nhìn chằm chằm Cố Thời Sâm.

Cố Thời Sâm mím chặt môi, cằm cũng bạnh ra.

Đột nhiên cô cảm thấy bộ dáng hiện tại của Cố Thời Sâm cực kỳ giống tiểu thư sinh đang cố gắng nhẫn nại trước sự dụ dỗ.

Mà cô, giống hệt yêu tinh đi câu dẫn, quyến rũ người khác trong tiểu thuyết.

Hơn nữa sức nhẫn nại của vị thư sinh này không tồi nha.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp