Giống như cảm nhận được sự kháng cự của cậu, người đàn ông còn tốt bụng vạch trần mọi thứ cho cậu xem: "Em nhìn đi, lại tự cảm nhận một chút độ tương thích giữa hai chúng ta. Chắc em không đến mức vừa học xong đã quên hết kiến thức đấy chứ?"

Bạch Kỷ thật muốn đánh cho hắn một trận. Phải biết rằng tai là chỗ đặt biệt mẫn cảm của mỗi giống loài, cậu có phải là thánh đâu mà không có cảm giác. Nhưng không thể không nói, lời hắn nói cậu không phản bác được.

Bởi vì là bộ phận được giữ lại sau khi gen được bộc lộ vào thời điểm ấu tể sinh ra được một tháng nên khó tránh khỏi ở trong quá trình trưởng thành không ngừng bị đụng chạm. Có lúc là cha mẹ, có khi là thầy cô bạn bè, cho dù liên bang có không ít quy định về hành vi quấy rối giữa người với người thế này thì nó vẫn sẽ vì rất nhiều lý do mà bị chạm đến. 

Nếu ai chạm vào cũng khiến người ta mềm eo nhũn chân như vậy thì sống làm sao được. Ít nhất, với những người có độ tương thích thấp thì có làm cái gì cũng sẽ không có cảm giác với nhau.

Nếu tự nhiên bạn thấy ghét người đó ghê lắm dù chỉ mới gặp lần đầu, vậy thì đừng nghi ngờ gì nữa mà chủ động cách xa nhau ra, chớ đừng cưỡng cầu chi.

"Tôi... Tôi cũng chưa gặp ngài bao giờ... Sao có thể..."

Bạch Kỷ cật lực giúp mình thoát khỏi sự trêu chọc của người đàn ông, lại cố gắng yếu ớt bày tỏ khó hiểu của chính mình. Mặc dù nó chỉ là biểu hiện của sự giãy giụa một cách vô nghĩa.

"Em chưa từng gặp không có nghĩa là tôi cũng vậy."

Nói tới chuyện này đến Hoắc Mạt còn cảm thấy thần kỳ. Ngày đó vô tình chạm nhau trên đường Hoắc Mạt đúng thật là có hứng thú với bộ dáng đáng yêu của tiểu bạch thỏ lại không giống thỏ này. Thế nhưng bởi vì thân là một người bất kể là làm hay chơi đều có nguyên tắc, còn thảo phạt quyết đoán, Hoắc Mạt làm cái gì cũng sẽ làm đến nơi đến chốn. Mà chuyện đầu tiên hắn làm sau khi nhận ra mình để ý con thỏ kia chính là để người liên hệ với phòng gen của liên bang, đem gen của hai người họ đi kiểm tra độ tương thích. 

Vốn dĩ cái chuyện này không phải cứ có ý là có thể tự mình làm được, nhưng hắn là ai chứ, tự nhiên có thể trong lúc Bạch Kỷ không hay biết gì đi kiểm tra gen của hai người.

Kết quả không ngờ lại khiến hắn chấn kinh rồi.

Độ tương thích của hai người họ vậy mà lại đạt đến chín mươi ba phần trăm. Này là cái khái niệm gì, đến cả người của phòng gen lúc đó đều bị sự tình kinh động đến hoảng sợ. 

Nếu không phải hắn đe dọa lại uy hiếp các kiểu, khả năng chuyện này đã lên mạng tinh tế của liên bang trong tình huống hắn còn chưa bắt được con thỏ về rồi.

Tuy rằng chẳng phải trăm phần trăm hay chín mươi chín, nhưng chỉ cần tám mươi phần trăm thôi là đã đủ để quyết định tất cả rồi. Rất rõ ràng, Bạch Kỷ chính là bạn đời được chỉ định dành riêng cho hắn. So với tất cả những người gia tộc tìm kiếm, hi vọng hắn kết hôn cùng đối phương đều không bằng, thậm chí là kém xa.

Có lẽ Hoắc Mạt không đến mức dựa vào cái này để quyết định bạn đời, thế nhưng từ đó Hoắc Mạt cũng đã quy tất cả những cảm giác hắn đối với Bạch Kỷ thành đều là do gen tương thích dở trò quỷ. 

Nếu không hắn làm sao có thể thuyết phục bản thân rằng chính mình lại dễ dàng yêu thích một người trong khi hắn vốn nổi danh là một kẻ lãnh cảm được. Mặc dù một kẻ đã quen đứng trên đỉnh cao nhân sinh như hắn không thích bị người an bài nhưng hắn lại không ghét cái sự sắp đặt này của thượng đế. Cho nên hắn quyết định thuận theo tự nhiên.

Người như hắn, một khi đã thuận theo rồi thì hắn nhất định sẽ dùng tốc độ sét đánh để đem người trói về, buột chặt bên cạnh mình càng sớm càng tốt. Cho dù hắn đã nghĩ đến khả năng con thỏ sẽ kháng cự cho dù biết được độ tương thích giữa họ thì hắn vẫn có tự tin có thể khiến cậu đem cả thân lẫn tâm của mình giao ra cho hắn.

Hoắc Mạt hắn chính là bá đạo như vậy đó.

Trong lúc hai người giằng co, lại còn chưa có giải quyết xong chuyện gì xe đã dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa đến mức khiến người ta kinh hãi.

Bạch Kỷ đầu óc loạn lên nhìn thấy cảnh này lại càng không bình tĩnh được. Nhưng cậu chỉ có thể để mặc cho người ôm ra ngoài, toàn thân mềm nhũn dựa đầu vào vai người đàn ông, lại càng thêm bất lực với sự cường thế của hắn. Cậu bàng hoàng nhìn tòa nhà lớn trước mặt, thật lâu cũng không nói được nên lời.

Nên là… Cậu vẫn là bị người đàn ông này mang đến nhà của hắn thật ư…

"Ngài…"

"Yên nào. Cái tai của em cứ quyến rũ tôi mãi như vầy tôi sẽ không nhịn được ăn em bây giờ đấy."

"..."

Vậy rồi anh mang tôi về nhà không phải là để ăn tôi sao?

Mặc dù cảm thấy suy nghĩ của mình rất không đúng nhưng Bạch Kỷ trong lòng vẫn là sâu sắc bày tỏ một núi khinh bỉ đối với cái người đàn ông chỉ mới quen biết này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play