Trước hình chiếu lập thể là một quân thư ngũ quan tuấn lãng, hắn có làn da ngăm đen tối màu, làm nổi bật lên mái tóc đỏ rực và đôi mắt sắc bén màu hồng bảo thạch. Hắn nhếch môi nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng nanh, lông mày nhướn lên ngả ngớn nói:

“Hùng chủ điện hạ, đã một tuần nay em chưa tắm rửa rồi, bao giờ trở về ngài có thể tắm cho em được không?”

“Không thể, thượng tướng Xavier.” Đáp lại hắn là một trùng đực tuấn mỹ, hắn đưa tay chỉnh lại gọng kính kim loại trên mũi, mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng được cố định đơn giản bằng một sợi dây sau gáy. Hắn chớp đôi mắt tím biếc như lavender, mỉm cười ôn hoà đáp. “Nếu em bốc ra mùi hôi thối, khi về nhà sẽ bị người máy vệ sinh tưởng nhầm là rác thải và sẽ bị hót đi ngay lập tức. Ta không muốn nhặt thư quân của ta từ bãi rác về đâu.”

Thượng tướng Xavier nghe vậy thì bĩu môi. Hai trùng hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có, mặc dù vẫn ai làm việc nấy, trùng cái xử lý tình báo quân sự, trùng đực lắp ghép cơ giáp, nhưng thi thoảng trêu chọc nhau đôi ba câu vẫn khiến cho không khí vừa ấm áp vừa hài hoà.

Xavier xem báo cáo, hắn nhăn chặt mày. Đầu dây bên kia, trùng đực đang chăm chú dùng tua vít vặn một chiếc ốc trên tay cơ giáp, hắn không dùng máy lắp ráp tự động mà tự dùng tay. Chiếc ốc khá chặt, nhìn trùng đực cố sức như vậy khiến Xavier chỉ muốn ngay lập tức bay đến giúp hắn. Dù sao thể lực của trùng đực cũng khá yếu, không thể làm được việc nặng. Trùng đực vốn quý giá, ở đế quốc trùng đực hầu như đều không cần làm việc, đều được thư quân và thư hầu của mình nuôi. Xavier chiến công hiển hách, hắn có rất nhiều tinh tệ tiêu mấy đời không hết, nhưng hùng chủ hắn vốn không thiếu nhất là tinh tệ, hắn chỉ đơn thuần đam mê chế tạo cơ giáp mà thôi. Xavier nhìn hùng chủ thường xuyên làm việc quên cả thời gian, vừa đau lòng lại vừa ngọt ngào. Đau lòng vì hùng chủ vất vả, ngọt ngào là vì mỗi một chiếc cơ giáp hùng chủ chế tạo ra đều tặng cho hắn.

Xavier cắn răng, do dự đưa ra một lời thỉnh cầu:

“Hùng chủ điện hạ, trùng cái phản loạn bắt đầu bùng lên ở Nam Bán Cầu, em thực sự rất lo lắng cho ngài. Hùng chủ, em có thể trở về bên cạnh ngài không?”

Trùng đực nghe vậy thì buông tua vít trong tay, nhìn hắn nghiêm túc đáp lại:

“Nếu em rời khỏi vị trí, phòng tuyến cuối cùng chống lại tộc orc sẽ trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Tiền tuyến không thể thiếu em được, thượng tướng. Hơn nữa phó tướng William sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ ta, chẳng lẽ em không tin tưởng hắn sao?”

Dường như đã đoán trước được hùng chủ sẽ trả lời như vậy, thượng tướng Xavier thất vọng cúi đầu. Ngay khi hắn chuẩn bị nói thêm gì đó, có tiếng trùng từ bên kia đầu dây vọng vào, sau đó Xavier liền cau mày thốt ra một tiếng mắng: “Mẹ kiếp!”

Hắn chột dạ nhìn về phía màn hình, thấy hùng chủ hắn dường như không chú ý đến câu chửi thề của hắn bèn thở phào nhẹ nhõm, sau đó xin phép hắn tắt liên lạc. Trùng đực tóc bạch kim gật đầu, đợi bên kia tắt thiết bị truyền tin trước, nhưng chờ một hồi lâu vẫn chưa thấy tiếng thông báo liên lạc kết thúc, bèn khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía thư quân của hắn, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt lưu luyến của Xavier. Xavier không hề che giấu tình yêu nồng cháy với hùng chủ của mình, mỉm cười nói:

“Hùng chủ điện hạ, dù lời này em đã nói cả trăm ngàn lần, nhưng em vẫn sẽ tiếp tục thổ lộ với ngài rằng em yêu ngài còn hơn cả sinh mệnh của mình. Em không tin vào thần trùng, nhưng nếu thần trùng trên cao thực sự tồn tại, nguyện cầu dù cho thân xác này của em chết đi vẫn được ban phước, có thể một lần nữa được gặp ngài.”

Xavier nói rồi tắt liên lạc. Hùng chủ của hắn mỉm cười, ánh mắt nhu hòa nhìn theo hình ảnh lập thể của Xavier biến mất trong không trung, sau đó hắn mới nhẹ giọng mắng: “Ngốc.”

Sau đó hắn lại tiếp tục vùi đầu vào đám máy móc trên tay. Trùng đực làm việc quên cả thời gian, cho đến nửa đêm khi hắn cảm thấy mệt mỏi mới nhớ ra đã quá giờ nghỉ ngơi. Hắn bắt đầu cảm thấy không đúng, muộn thế này mà không có trùng tới nhắc hắn đi nghỉ. Ngay khi trùng đực chuẩn bị đứng dậy thì bên ngoài truyền đến những tiếng động lớn, tiếng va đập mạnh kèm theo tiếng súng ion. Có tiếng vật nặng đâm sầm vào cửa. Trùng đực sửng sốt nhìn chằm chằm về phía cửa bảo hộ, định cầm thiết bị truyền tin lên liên lạc với phó tướng William.

Tít. Cửa bảo hộ được mở khoá, tự động mở ra. Đây là phòng làm việc của hắn, ngoại trừ hắn ra chỉ Xavier có quyền hạn mở cửa, gần đây hắn còn thêm phó tướng William nữa. Quả nhiên, khi cánh cửa mở ra, gương mặt của William dần dần lộ ra. Đồng tử hắn trợn to, từ dưới cổ trở xuống chỉ còn lại cột sống đầy máu. Đầu William bị giơ lên bởi một cánh tay đã được trùng hóa, bao bọc trong lớp giáp trùng kiên cố, hiển nhiên trùng này đã giết William rồi dùng đồng tử của hắn mở khóa cửa. Hành lang tối om không một tia sáng, chỉ thấy lờ mờ những bóng trùng đã trùng hóa hoàn toàn, tiến vào trạng thái chiến đấu cao nhất, đương nhiên là để chiến đấu với vệ binh và phó tướng đã bảo vệ hắn. Sau khi đạt được mục đích, đầu phó tướng William bị vứt xuống đất, lăn lông lốc trong hành lang tạo ra tiếng động ghê người. Trùng cái giữ đầu William lúc này mới tiến lên phía trước, cùng lúc đó hóa giải trùng giáp trên đầu, lộ ra một gương mặt khá quen thuộc. Đây là thư quân của hoàng đệ hắn, tên là gì nhỉ? Hắn vốn có biết đâu mà nhớ, chỉ cảm thấy pheromone của quân thư này khiến hắn buồn nôn.

Quân thư tóc vàng mắt xanh, gương mặt rất thanh tú, có chút giống với á thư, nhưng trùng giáp bao bọc toàn thân hoàn toàn phủ nhận thân phận á thư của hắn. Quân thư và á thư tuy rằng đều là trùng cái, nhưng tỉ lệ mang thai của quân thư thấp hơn nhiều so với á thư. Á thư tuy rằng thể lực vượt trội hơn trùng đực, nhưng không thể so sánh được với quân thư, càng không thể tiến vào hình thái chiến đấu cao nhất của trùng tộc: trùng hóa.

“Điện hạ Ren, mời ngài đi theo chúng tôi.” Quân thư dùng chất giọng lạnh như băng nói.

Trùng đực tóc bạch kim, Ren, nhíu mày nhìn những vị khách đường đột trước mặt. Bàn làm việc cách hắn chỉ vài bước chân, trong ngăn kéo có một khẩu súng ion, nhưng hắn khôn ngoan chọn cách từ bỏ. Súng ion đối với một trùng cái cấp cao đã tiến vào trùng hóa không có nhiều tác dụng, hơn nữa phía sau hắn còn có không dưới hai mươi con trùng. Hiện tại điều duy nhất Ren có thể làm là đứng dậy, dùng vạt áo blouse trắng che đi ngón tay bấm màn hình liên lạc với Xavier.

“Điện hạ, tốt nhất ngài đừng làm điều thừa thãi.” Quân thư tóc vàng nở một nụ cười giễu cợt, giơ máy làm nhiễu sóng lên. Quả nhiên, thiết bị truyền tin sau lưng hắn thông báo không thể liên lạc được. Quân thư lấy ra một chiếc vòng cổ tích điện khóa vào cổ hắn. Đây là vòng cổ dành cho thư nô, nô lệ ti tiện thấp hèn nhất đế quốc. Sự sỉ nhục chưa từng có khiến Ren dường như ngừng thở, hắn gian nan mở miệng:

“Thư quân của nhị đệ, tên ngươi là gì?”

“Gray.”

“Tốt lắm, chuyển lời với nhị đệ, sự nhục nhã này ta sẽ ghi nhớ không bao giờ quên.” Ren cho rằng hoàng đệ của hắn đứng sau chuyện này, bởi vì trùng cái sẽ không có gan làm điều này với trùng đực.

Gray không nói gì, dùng xích sắt nối với vòng cổ kéo Ren đi. Ren bị áp giải ra khỏi phủ thượng tướng, tất cả quân thư bảo vệ phủ thượng tướng đều đã bị tàn sát, xác chết ngã đầy trên đất. Gray dùng máy nhiễu sóng khiến vệ binh trong phủ không thể liên lạc với bên ngoài xin tiếp viện, Xavier đang ở ngoài vũ trụ chiến đấu với tộc orc, hắn cũng sẽ không biết phủ tướng quân xảy ra chuyện. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play