Trịnh Nghiêm Tự không nói chuyện, chỉ ném thẳng chìa khóa xe cho người đàn ông trung niên, ý nghĩa rất rõ ràng, đỗ xe.
Tống Thừa nhanh chóng móc 300 tệ từ trong túi ra cũng đưa qua, ngại ngùng cười cười, giống như vợ yêu nhỏ bé đi theo sau sếp sòng.
"Ông anh phiền ngài đỗ xe giúp chúng tôi, cảm ơn."
Người đàn ông trung niên sững sờ nhận lấy tiền, hồi lâu mới phun ra một câu: "Hai, hai người không sợ tôi lái xe rời đi hả?"
Trịnh Nghiêm Tự hờ hững nhìn hắn, giọng điệu bình thản như đang trình bày một sự thật: "Ông không thể lái đi được."
Người đàn ông trung niên chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy trên người ớn lạnh, cũng không dám nhiều lời bảo mở giao lộ ra, Tống Thừa chọc cánh tay vị kia nhà mình ý bảo anh đi đi.
Thôn họ Lâm có vị trí khá hẻo lánh, tuy kế bên thôn họ Vương, nhưng chính giữa cách một con đường quốc lộ rộng rãi còn có một trang trại gia cầm rất lớn, từ xa đã nghe thấy tiếng vịt cạc cạc và tiếng hừ hừ của heo, nếu người thôn họ Lâm thật sự muốn ra, thực ra cũng ngăn không nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play