Hạ Quý Linh mạc nhiên bỏ qua mọi thứ, trong mắt chỉ có mỗi Lục Tư Nhiên, cô nở nụ cười khinh khỉnh miệt thị nhìn cô ta: “Cho dù lúc này đây sau lưng cô vẫn còn người chống lưng thì miễn là cô dám động đến tôi, tôi cũng sẽ đánh cho tôi nhìn rõ vì sao hoa hồng lại đỏ. Vì sao cô cứ không chịu hiểu? Não cô làm từ bùn nhão ư? Cô lằng nhằng với tôi thì đám đàn ông sẽ quay đầu lại nhìn cô ư? Sao cô không đi tìm họ mà cứ tìm tôi? Tôi nợ cô tám trăm tỷ hay gì?”
“Chưa nói cô có thật là bạch liên hoa trắng như bông bưởi, chỉ nói tất cả ngày hôm nay là do cô tự tìm, cô đã chẳng có lý gì trườn mặt ra phá tôi. Còn nghĩ tiếp tay cho ông ta đến phá rối tôi, cô là nghĩ mình bằng ông trời, không có ai làm gì cô sao? Lục Tư Nhiên.”
“Mày im miệng!”
Lục Tư Nhiên rốt cuộc bạo phát, rống vào mặt cô. Bởi vì dùng lực quá nhiều, đau đớn trên má khiến biểu tình cô ta vặn vẹo, lớp trang điểm xinh đẹp trên mặt cũng không cứu nổi hình tượng bấy lâu nay của cô ta.
“Mày có tư cách gì nói tao! Mày chẳng là cái thá gì hết! Chẳng là cái thá gì hết!”
Cô ta không ngừng lập lại mấy chữ kia, cứ như nó có thể tiếp thêm sức lực cho cô ta vậy. Bản thân cô ta sẽ không chột dạ vì những ý nghĩ xấu xa vặn vẹo trong lòng. Cô ta đều đúng. Sai là Hạ Quý Linh. Phản kháng cô ta là sai. Hạ Quý Linh chỉ nên hèn mạt nhận lấy hết chỉ trích tồi tệ nhất thế gian mới là đúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play