Đoàn người kia cũng không có ghé qua đây, dưới sự dẫn dắt của nhân viên đoàn làm phim, đi thẳng đến phòng nghỉ, nơi đạo diễn Đạo đang nghỉ ngơi.

Hạ Quý Linh cũng chỉ nhìn một cái rồi bình tĩnh cúi đầu xuống, tiếp tục xem kịch bản trong tay, biểu tình đạm bạc.

Thời điểm cô dời mắt đi Hằng Thời vốn đang nghiêng đầu giống như đang trò chuyện với người con gái bên cạnh hắn bỗng nhiên liếc mắt lại đây, sau đó thật nhỏ nhíu mày. Cũng chỉ trong một cái chớp mắt không ai phát hiện ra, kể cả Lục Tư Nhiên ở bên cạnh anh ta.

Nhưng thật sự thì, Hạ Quý Linh không hề để ý ư?

Quả nhiên rất nhiều người đối với thái độ của cô tỏ ra hoài nghi.

Sau đó bắt đầu thọt gậy bánh xe: "Xem kìa, thế thân thật biết hai chữ thức thời viết thế nào nga."

"Ầy, tôi còn đang muốn xem màn đối đầu giữa thế thân và chính chủ nữa mà. Thật nhàm chán."

"Cho nên đó là bà chủ Hằng tương lai?"

"Dám lắm."

"..."

Mai Thục của cô nghe mà tức phát ách, chỉ có Hạ Quý Linh biểu tình thờ ơ, nghe tai này lọt qua tai khác. Miệng người đời nhiều như vậy, sao cô quản được hết. Đặc biệt là miệng những người thân ở trong vũng nước đục này, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Nhưng đám người cũng không ầm ĩ được bao lâu thì đạo diễn Đạo đã đi ra, phất tay tỏ vẻ tiếp tục làm việc. Bên cạnh đạo diễn Đạo còn có đương sự trong câu chuyện của bọn họ Hằng Thời và Lục Tư Nhiên.

Cho dù họ có muốn tám nhảm cũng không dám nói trước mặt đương sự.

Bản thân Mai Thục lại không cho đó là may mắn. Bởi vì khi ba người họ cùng đứng chung một chỗ thì chẳng khác nào đang giằng mặt Hạ Quý Linh, đặc biệt là hai kẻ tra nam tiện nữ kia còn tình tứ nói cười với nhau như không có gì. Quả thật là quá đáng hết sức.

Đã vậy còn không thoát được có người chọt gậy bánh xe.

"Hằng tổng, bên cạnh anh là ai vậy? Anh không phải tới xem tiểu Hạ sao?"

Hạ Quý Linh đang chuẩn bị bước vào nơi quay chụp trong lòng thầm cười khổ khi cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn lên người mình, kể cả hai đương sự còn lại trong câu chuyện tình tay ba. Lục Tư Nhiên còn tỏ ra bất ngờ hỏi: "Ồ? Tiểu Hạ là ai vậy Thời?"

Nghe, gọi tên thân mật chưa kìa. Nhất định là làm bộ làm tịch, chỉ sợ người ta không biết quan hệ thân mật giữa họ ấy. Không biết gì đó cũng là làm bộ! Mai Thục gào thét trong lòng.

Hằng Thời không đáp lại ngay mà dùng ánh mắt khiến người ta hiểu lầm im lặng nhìn Hạ Quý Linh, như đang đợi cô tỏ vẻ trước. Điều này khiến đám người đang xem kịch vui hô to đã ghiền, rồi lại không cần ai đảm bảo cũng chắc chắn được rằng Hằng Thời quả thật muốn bỏ rơi Hạ Quý Linh. Nếu không sao lại để cô lâm vào tình huống khó xử như vậy.

Mai Thục ở trong lòng tuyệt vọng oán hận. Đàn ông quả thật là thứ vô tình vô nghĩa.

Hạ Quý Linh vốn không muốn để ý gần như là bị ép phải đáp lại, nhưng biểu tình không chút bối rối hửng hờ liếc qua hai người đang xứng đôi bên nhau một cái rồi bình tĩnh dời mắt đi thản nhiên nói: "Hằng tổng là người thế nào, làm sao có thể đến xem một minh tinh nhỏ như tôi đóng phim. Mọi người không cần nói đùa."

"Xem phép tôi đi trước."

Nói xong cô cũng không chần chừ ở lại mà chạy đến địa điểm ghi hình.

Ở trong mắt tất cả mọi người biểu hiện của Hạ Quý Linh đặc biệt yếu thế, chính là cam chịu không muốn cùng chính chủ với đối đầu. Nhưng trong tình huống này cô làm như vậy là không hề sai, còn là biết cách ứng xử. Nếu không người mất mặt sẽ là cô.

Hằng Thời vẫn không nói tiếng nào, chỉ là dùng một cái ánh mắt thâm trầm nhìn theo bóng lưng của Hạ Quý Linh. Chẳng ai biết anh nghĩ cái gì, cũng vô pháp phỏng đoán.

Chỉ là biểu hiện của anh khiến một người khác cảm thấy không vui, lại không thể tỏ ra cáu gắt. Lục Tư Nhiên bực bội cố nở nụ cười chuyên nghiệp giả bộ kéo tay Hằng Thời: "Thời, anh nhìn gì vậy?"

"Không có gì."


Hằng Thời lúc này mới đáp lại, đồng thời dời mắt đi. Nhưng hắn cũng không có giải thích gì thêm, bất kể sau đó có ai bóng gió nhắc tới mối quan hệ của hắn và Hạ Quý Linh.

Mà kể từ lúc đó Hạ Quý Linh đều dùng dáng vẻ thản nhiên đi đóng phim. Từ đầu chí cuối cô đều không nhìn tới Hằng Thời và Lục Tư Nhiên bên cạnh hắn thêm một cái nào nữa. Thái độ thờ ơ lạnh nhạt.

Ai không biết còn tưởng họ chẳng hề có liên quan gì tới nhau.

Ngày hôm đó Hằng Thời cũng không giống thường lệ như liên hệ với Hạ Quý Linh. Trước đó nhiệt tình nâng đỡ bao nhiêu, bây giờ lạnh nhạt bấy nhiêu. Hiện thực tàn khốc đến mức khiến người ta lạnh lòng.

Nhưng đối với Hạ Quý Linh, nửa tháng sau đóng máy mới thật sự khiến cô thở phào nhẹ nhỏm. Cả người như được sống lại.

Mai Thục cằn nhằn trong miệng: "Tại sao cô có thể ung dung như thế chứ?"

"..."

Hạ Quý Linh chỉ biết cười khổ trong lòng không đáp lại.

Vì sao không thể ung dung?

Đối với cô, kết thúc tất cả mới là điều tuyệt vời nhất.

Kết thúc...

"Cô muốn chấm dứt hợp đồng với công ty?"

Mặc Khiêm giật mình nhíu mày nhìn Hạ Quý Linh, có chút không thể ngờ được mà hỏi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play