Ngủ một giấc thật sâu, sáng sớm Cường Tử bị âm thanh ê a đánh thức, quay đầu nhìn lại, đứa trẻ đang quơ cánh tay nhỏ, đùa giỡn vui vẻ, Cường Tử mới phát hiện mắt của đứa bé này có một lớp màng trắng trắng, đứa bé không nhìn thấy thế giới này.
Cường Tử đứng dậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ, Nữu cũng đi lại nhìn đứa trẻ, lại nhìn Cường Tử.
Đứa bé kia thỉnh thoảng phát ra âm thanh ê a, đôi khi lại cười khanh khách.
Cường Tử đứng lên, ăn cơm, sau đó đi gọi điện thoại, hỏi: “Lạc Tử cậu ở đâu vậy? Đến đón tôi, mua mấy túi sữa bột loại tốt.”
Mắt Nữu sáng lên, cô đến gần Cường Tử một chút, rồi đi qua ôm lấy hắn, nhón chân dán sát mặt vào người Cường Tử, ôm ngang hông hắn, Cường Tử thật tốt, thật tốt.
Lòng Cường Tử đau nhói, con gái Xuân Yến của hắn. Vợ ngốc thật ngốc, thật ngốc.
Không bao lâu sau, chuông cửa reo lên, Cường Tử mở cửa, là Lạc Tử mang sữa bột đến cho hắn, nói: “Anh Tiêu đã bắt được họ Thạch.” Cường Tử nhìn Lạc Tử, rồi quay đầu nhìn Nữu, “Ôm đứa trẻ, đi theo anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT