Quyến Rũ Thủ Trưởng Đại Nhân Trong Văn Niên Đại

Chương 16


2 tháng

trướctiếp

Quý Thần Nham không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tôi tự đi được rồi." Nói xong thì đi nhanh lên lầu, nhìn là biết Khương Tuệ Ninh không đuổi kịp tốc độ đó rồi.

Ôi... Nửa đường bị từ chối.

Mới sáng sớm mà anh già này đã mang vẻ rất tức giận, chắc chắn là Quý Tử Thư lại không nghe lời rồi, từ giọng điệu trong câu đầu tiên anh nói ban nãy cô đã nghe ra được.

Cũng làm khó anh, lớn tuổi nên có lòng mà không có sức, lại phải trông thằng con trai nghịch ngợm, hiểu được hiểu được.

Khương Tuệ Ninh nghĩ ngay tới một vấn đề, luôn là một mình anh trông Quý Tử Thư sao?

Mẹ Quý Tử Thư đâu? Cô nhanh chóng nghĩ lại nội dung trong truyện, hình như suất diễn của mẹ Quý Tử Thư còn ít hơn cả mình, chỉ nhắc tới kết cục, còn là một cái kết không tốt.

Hình như là ngồi tù, còn cụ thể là vì lý do gì thì cô quên rồi, có điều là bị con trai ruột của cô ta là nam chính tự tay đưa vào.

Có thể để con trai ruột đưa vào tù thì chắc cũng không phải người tốt đẹp gì, không cần phải để trong lòng.

Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu trên, thôi thì hôm nay cô vẫn nên nói ít lại, để tránh vị vạ lây.

Ngoài Khương Tuệ Ninh không quan tâm đến cơn giận của Quý Thần Nham, thì những người khác trong nhà đều vô cùng cẩn thận.

Thậm chí Trần Huy đến đón người cũng phát hiện ra nên không nói nhiều như ngày xưa, đoan chính nghiêm túc, có thể không nói thì sẽ không nói.

Kết quả vừa đến Bộ chỉ huy lại nghe được chuyện có người ở ba Bộ miền Bắc vừa sáp nhập vào dẫn đầu kiếm chuyện.

Quý Thần Nham nghe Trương Hạ báo cáo xong thì cả người như đóng một lớp băng cứng.

Đến lính gác ở cửa cũng có thể cảm nhận được cơn giận tỏa ra từ người anh.

Trương Hạ nhìn thoáng qua Trần Huy, hai người đều là thư ký của Quý Thần Nham, lãnh đạo sắp nổi nóng, hôm nay bọn họ khó sống rồi.

Chỉ là trong ánh mắt của Trần Huy không có sự đồng cảm lẫn nhau, ngược lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Cậu không lo à?" Trương Hạ nhỏ giọng hỏi.

Nào ngờ Trần Huy hoàn toàn không để ý tới anh ấy mà bước tới trước, khom lưng nói: "Lãnh đạo, tôi đi đưa đồng chí Khương."

Quý Thần Nham lạnh nhạt khép mắt lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, bút trên tay dừng lại một lúc ngắn ngủi rồi vẫy tay với Trần Huy, tỏ vẻ anh ấy đi đi.

Lúc Trần Huy quay đầu đi ngang qua Trương Hạ thì nhịn không được nhướng mày, cứ như đang nói "không ngờ hôm nay tôi phải làm nhiệm vụ bên ngoài chứ gì, phiền cậu nhận cơn giận của lãnh đạo một mình nhé".

Trương Hạ:... Hâm mộ ghen tị nhìn chằm chằm Trần Huy nghênh ngang đi lướt qua mình ra ngoài. ...

"Đồng chí Khương, cô xem những đồ chuẩn bị còn thiếu gì không? Nếu thiếu thì lúc chúng ta đi ngang qua Cung Tiêu Xã lại ghé vào mua." Lúc Trần Huy đến khu nhà thì trên xe đã chở theo rất nhiều quà tặng.

Bởi vì lãnh đạo nói lần này phải chuẩn bị quà về nhà mẹ dựa theo cô vợ vừa cưới về, nên anh ấy còn cố ý tới chỗ hậu cần đổi tí thịt hộp và trà quân dụng.

Nghe nói vợ của anh cả đồng chí Khương vừa mới sinh con không lâu, thế là lại lấy hai hộp sữa bột.

Còn lại là do dì Lưu chuẩn bị, có sữa mạch nha thông thường, kẹo sữa thỏ trắng, một bao bột mì nặng năm cân, hai bó mì sợi nặng ba cân, hộp bánh ngọt, trái cây đóng hộp...

Khương Tuệ Ninh nhìn cả đống đồ để đầy sau cốp xe, quà ở thời đại này giản dị như thế sao?

"Chắc là không còn thiếu gì nữa nhỉ?" Đây cũng là lần đầu tiên Khương Tuệ Ninh thấy, có điều theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô thì chắc đủ rồi.

"Tiểu Trần à, đến lúc đó cậu mua thêm chút trái cây tươi nhé." Dì Lưu cẩn thận kiểm tra quà tặng, trái cây rau dưa là hàng hiếm vào mùa đông ở phương Bắc, chuẩn bị nhiều một chút chắc chắn là đúng, nếu ít đồ thì sợ cậu nhà sui gia sẽ cho rằng bọn họ không vừa ý đồng chí Tiểu Khương, vậy nên dì ấy mới lên tiếng đề nghị.

Trần Huy chưa kết hôn nên mua những thứ này dựa theo suy nghĩ của mình, dù sao lãnh đạo nói không hạn chế những đồ chuẩn bị, tất cả đều xem ý của đồng chí Khương thế nào.

Nghe dì Lưu nói xong thì anh ấy nhanh chóng ghi nhớ, đợi lát nữa đi ngang qua Cung Tiêu Xã sẽ mua thêm, nhiều quà thì đâu ai chê, càng nhiều càng tốt.

Bên này Khương Tuệ Ninh đang hăng hái chuẩn bị đồ, mợ cô bên kia cũng không rảnh rang gì.

Mợ cô tên Từ Ngọc Trân, là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện Đông Thành.

"Bác sĩ Từ, nghe nói cháu gái của cô gả tới thành phố Đông đúng không, còn gả cho một lãnh đạo của ba Bộ quân đội miền Đông, sao chưa thấy con bé ấy tới thăm cô thế?" Người nói chính là bác sĩ Lưu Nghiêu cùng khoa với Từ Ngọc Trân, hai người đang cạnh tranh vị trí chủ nhiệm.

Bà ta nghe nói cháu gái Từ Ngọc Trân gả vào ba Bộ miền Đông, còn đang lo bà ấy sẽ tìm người kéo quan hệ, kết quả ngày hôm qua bà ta nghe nói cô cháu gái kia của Từ Ngọc Trân còn chưa tới gặp người mợ này, càng đừng nhắc tới chuyện đi cửa sau giúp.

Vậy là bà ta lập tức có khí thế, bởi vì bà ta tìm được người rồi, hơn nữa còn làm việc ở bệnh viện bọn họ nữa.

Thế nên hôm nay vừa vào cửa nhìn thấy Từ Ngọc Trân hoàn thành xong ca mổ, bà ta đã nói móc nói mỉa.

Sáng sớm Từ Ngọc Trân đã phải tham gia một ca phẫu thuật, còn chưa uống ngụm nước nào đã về văn phòng và nghe những lời như thế, bà ấy lập tức nói lại ngay: "Có tới thăm tôi hay không thì tôi cần báo cáo với cô à? Cô là cái thá gì?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp