Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 2)

Chương 107


2 tháng

trướctiếp

Sau khi trở về phòng, Đinh Liễu trằn trọc mãi không sao ngủ được. Cô nàng dỏng tai nghe ngóng, phát hiện Diệp Lưu Tây cũng chưa ngủ bèn quyết định thật nhanh, quấn chăn bò sang giường Diệp Lưu Tây.
Diệp Lưu Tây dọa: “Làm gì thế, có tin chị đạp em xuống giường không?”
Đinh Liễu mặt dày kêu than: “Chị Tây, chị mà đạp em, em sẽ bị đập đầu, đến lúc đó nó lại bất ổn...”
Diệp Lưu Tây phiền muộn không thôi, mặc kệ cô nàng.
Đinh Liễu nằm vắt vẻo bên mép giường, sung sướng hưởng thụ cảm giác chông chênh này. Cô nàng đưa tay chống cằm, dè dặt nói: “Chị Tây, thật ra em nghĩ, chuyện quá khứ có nhớ hay không không quan trọng, nhưng nếu không có tay thì làm việc bất tiện lắm... Sống là phải biết nhìn về phía trước, đây là chuyện cả đời, chị phải suy nghĩ kỹ."
Diệp Lưu Tây tức giận: “Ai bảo em là chị muốn chặt tay mình?"
Không chặt à! Đinh Liễu thở phào nhẹ nhõm, tạm thời an tâm, nhưng vẫn còn một nỗi lo khác: “Vậy chị và anh Đông phải làm sao đây?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp