Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 2)

Chương 104


2 tháng

trướctiếp

Xương Đông cười khẽ: “Không thì sao, cô định làm gì tôi? Nếu muốn uy hiếp thì cứ nói cho rõ ràng để tôi biết trước hậu quả, nếu không tôi sẽ không biết sợ đâu."
Long Chi tặc lưỡi: “Giọng điệu nói gần nói xa của anh cũng giống Diệp Lưu Tây quá nhỉ. Xương Đông, anh đứng nhầm phe rồi thì phải? Anh nhìn lại mình đi, vốn đang tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sắp sửa kết hôn, thuận buồm xuôi gió, bao nhiêu người mơ ước cuộc sống như thế. Nếu tối đó không xảy ra biến cố Bác Cổ Yêu Giá thì bây giờ anh đang sống cuộc đời ngọt ngào hạnh phúc, không chừng Khổng Ương còn sinh con cho anh rồi. Kết quả thì sao, trong một đêm, anh mất hết tất cả. Tôi không thể ra quan ngoại nên hai năm qua không cách nào thăm nom anh, nhưng nghĩ thôi cũng biết một người dẫn đường luôn được mời với giá cao như anh lại để đồng đội mình dẫn theo chết sạch, vợ chưa cưới sống không thấy người chết không thấy xác, chắc hẳn cuộc sống không dễ chịu. Tất cả việc này là nhờ ai ban tặng? Ai mới là ân nhân cứu mạng của anh, sao đầu óc anh lại u mê thế chứ? Mục đích anh nhập quan là gì? Lẽ nào không phải để tìm ra sự thật Khổng Ương và đồng đội gặp nạn sao? Bây giờ chân tướng rõ ràng, biết được kẻ đầu sỏ, anh không đi báo thù thì thôi lại còn bình thản như không, tranh luận với tôi có nên tính hết lên đầu Diệp Lưu Tây không ư?Tôi cũng đoán được chuyện nhóm Khổng Ương gặp nạn chẳng qua là bị vạ lây, chỉ với lý do này không đủ khiến anh nhẫn tâm ra tay được, nên mới đặt cược thêm mạng sống của anh vào cho chắc chắn. Làm việc giúp tôi thì tôi sẽ kéo dài tính mạng cho anh, rất đáng giá mà. Anh biết không, tôi đã có thể giúp anh kéo dài sinh mạng thì cũng có thể lập tức thu lại Tâm Huyền. Nếu muốn anh chết, tôi không cần phải vung đao kiếm thô lỗ như vậy, chỉ cần động vài đầu ngón tay thôi."
Nói đến đây, ả giơ tay phải lên, từ từ chạm vào Tâm Huyền lơ lửng trong khoảng không.
Xương Đông nhìn chằm chằm tay ả: "Không phải cô nói là “bảy ngón gảy dây đàn" sao?"
Long Chi không buồn ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ nhếch: "Anh chưa từng nghe câu "vừa đấm vừa xoa" sao? Tôi khách sáo với anh thì anh phải biết cảm kích mới đúng, thế mà hễ mở miệng là chống đối tôi, tôi khó chịu rồi đấy. Bảy ngón gảy dây đàn là hồi sinh, ba ngón là kéo dài mạng sống, năm ngón chính là phải chịu đau khổ, đồng nghĩa với anh có ngang tàng thế nào cũng không thoát được năm ngón tay của tôi."
Ả nắm lấy sợi dây kia, thình lình xoắn mạnh. Đầu óc Xương Đông trống rỗng, trong lòng giống như có sợi dây thép bén nhọn cực mảnh đột ngột bắn ra, xoáy vào cốt tủy, cơ thịt, đầu óc, cơn đau đớn kịch liệt lan khắp người, cơ thể anh như con rối điều khiển bằng dây, không cách nào khống chế, ngã nhào xuống đất, mắt hằn tia máu, người cuộn lại, co giật liên hồi.
Triệu Quan Thọ khẽ ho, giọng nói hơi khó chịu: “Long Chi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp