Tây Xuất Ngọc Môn (Quyển 2)

Chương 85


2 tháng

trướctiếp

Lý Kim Ngao kích động đến nỗi đỏ mặt tía tai, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra đáp án nào thích hợp hơn: “Thiên Hạ Vô Tặc nhận chủ và căn phòng, một khi đã xác định sẽ không thể di chuyển đi nơi khác, cũng không đổi chủ, tuy hạn chế về những mặt này nhưng thực dụng và cực kỳ hữu dụng. Lúc chủ nhân ở đó, tất cả vẫn bình thường, nhưng chủ nhân vừa rời khỏi thì căn phòng sẽ như khoác lên mình một lớp màng mỏng vô hình không màu không mùi. Một khi có người vào trộm đồ, vật này sẽ bao vây bốn phương tám hướng. Thử nghĩ xem, cô tưởng trong phòng không có ai nhưng thật ra kể từ giây phút cô bước vào đấy, lớp màng mỏng vô hình kia đã lặng lẽ bao quanh cô. Khi cô còn chưa kịp phát giác chuyện gì xảy ra thì đã không thể hô hấp được nữa. Chưa hết đâu, nó vẫn tiếp tục nén cô càng lúc càng nhỏ lại... Đây là kiểu phủ khắp đất trời, đâu đâu cũng có, chỉ cần chủ nhân không ở trong phòng, nó sẽ phát huy tác dụng, dù tên trộm có tài ba cỡ nào cũng không trốn thoát nổi."
Diệp Lưu Tây lạnh toát cả ngón tay: “Cuối cùng thì sao?”
Lý Kim Ngao đưa ngón cái và ngón trỏ ra, ước chừng độ dài một tấc: “Dĩ nhiên cuối cùng là chết rồi, bị ép lại còn nhiêu đây thôi, hoặc đứng hoặc nằm nghiêng trên đất giống như tượng tí hon bằng nhựa vậy. Có khi chủ nhân đi vào, không nhìn thấy còn giẫm nát vụn nữa kìa."
Xương Đông điềm tĩnh hỏi: "Vật này thực dụng thì thực dụng thật nhưng rất dễ dàng ngộ thương người khác. Lỡ như người thân hoặc bạn bè vào nhầm, chẳng phải không cách nào cứu được sao?"
Lý Kim Ngao tán thành: “Đúng vậy, nhưng vì sự an toàn tuyệt đối nên vẫn có người dùng. Người sử dụng nó phải vô cùng cẩn thận, lúc rời đi phải khóa cửa, còn phải dặn dò kỹ càng mọi người nếu không được phép thì cấm vào trong để đề phòng người khác lỡ đi nhầm. Nói thật, đã ra lệnh cấm rồi mà cậu còn cố tình bước vào thì chẳng khác nào gieo gió gặt bão. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, câu hỏi này, ngoại trừ nó ra thì không còn đáp án nào khác... Tiểu thư Lưu Tây, không phải có ba câu hỏi sao, hai câu còn lại là gì?”
Diệp Lưu Tây lấy cớ thoái thác: “Đầu óc tôi không tốt lắm, lại không có hứng thú với Bác Cổ Yêu Giá nên nhớ được một câu đã giỏi lắm rồi... Hay là thế này, hôm nào tôi hỏi giúp ông hoặc tôi sẽ trực tiếp nhờ vả Triệu Quan Thọ, chẳng qua chỉ là tham quan một vòng thôi mà, nhìn vài cái đâu mất miếng thịt nào.”
Lý Kim Ngao mừng ra mặt: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp