Review Đam mỹ

Trầm Chu – Sở Hàn Y Thanh


3 tuần


Thể loại: Chủ công, hiện đại, (hơi hơi) trọng sinh

Review

"Anh cũng sẽ đau". 

Vì câu nói này mà mình lọt hố, cũng vì câu nói này mà lụy cả hai người.

Ban đầu, sợi dây nối duyên cho cả hai là những âm mưu quỷ kế, những tính toán hiểm độc. Tất cả là vì lợi ích cá nhân. Trước cái danh vọng, chức quyền, vinh quang gia tộc, hai con người tưởng như không liên quan lại đấu đến người chết ta sống. 

Trong quá trình ấy, một Cố Trầm Chu bình tĩnh, lý trí, lúc nào cũng như một vị thần nhìn xuống đầm lầy chính trị đã cuốn hút Hạ Hải Lâu. Hạ Hải Lâu muốn chiếm lấy, muốn hủy diệt cái sự kiêu ngạo, cao quý ấy. 

Cũng trong quá trình ấy, một Hạ Hải Lâu điên cuồng, phóng khoáng, như một cơn gió tùy hứng không thể nắm bắt, không thể thấu hiểu cũng đã đánh động đến tâm trí Cố Trầm Chu. Hạ Hải Lâu bí ẩn lôi cuốn, Hạ Hải Lâu rực rỡ diễm lệ. Nhưng Cố Trầm Chu lại dùng lý trí để khắc chế bản thân, vạch rõ giới hạn giữa hai người.

Vậy mà tình cảm là thứ không thể nào khống chế. Cả hai tưởng như nắm đối phương trong tay cuối cùng lại bị tình yêu thay đổi. Hạ Hải Lâu sẵn sàng đưa toàn bộ điểm yếu cho Cố Trầm Chu. Cố  Trầm Chu thay đổi toàn bộ kế hoạch cuộc đời vì Hạ Hải Lâu. Đến cuối cùng, cả hai người đều phải thừa nhận mình thua cuộc. Trò chơi họ tưởng như mình nắm giữ cuối cùng kẻ thắng là tình yêu.

Tình yêu của hai người họ chậm rãi mà cuồng nhiệt, cháy bỏng. Từ lúc nào không biết, thứ tình cảm này ngấm sâu như mưa dầm. Có lẽ là từ lúc cả hai tán thưởng nhau, coi nhau là đối thủ. Có lẽ là từ lúc Hạ Hải Lâu cứu Vệ Tường Cẩm. Có lẽ là cái đêm Cố Trầm Chu tìm Hạ Hải Lâu bên bờ biển. Nhưng đối với mình, từ lần đầu tiên Hạ Hải Lâu đàn cho Cố Trầm Chu nghe, tình yêu này đã như chồi non mọc rễ, nảy sinh và lớn dần thành cây đại thụ, như rượu quý ủ sâu đến lúc mở ra hương thơm đã say lòng người.

Ai đó nói Cố Trầm Chu không đủ yêu Hạ Hải Lâu. Mình không cho là đúng. Cố Trầm Chu có yêu, thậm chí yêu rất nhiều. Cố Trầm Chu chưa bao giờ yếu đuối. Lúc mẹ mất, lúc bị gài bẫy, lúc rơi xuống biển,… chưa bao giờ anh sợ hãi. Lần duy nhất anh yếu đuối là lần anh ôm lấy Hạ Hải Lâu, nói rằng: “Anh cũng sẽ đau”. Một người dù có bị đánh gãy chân cũng không than một lời lại nói rằng mình cũng sẽ đau. Hạ Hải Lâu yêu anh, nhìn anh đau sẽ đau không chịu nổi. Anh yêu Hạ Hải Lâu, nhìn người mình yêu ngày ngày héo úa vì bệnh tật, cứ luôn tổn thương chính mình để giải thoát, anh cũng sẽ đau, anh cũng sẽ bất lực, cũng sẽ khổ sở.

“Anh cũng sẽ đau”, lời yêu của Cố Trầm Chu, lời nhận thua trước tình yêu của hai người, lời cầu xin Hạ Hải Lâu hãy mạnh mẽ. Vì anh không thể mạnh mẽ nữa, anh không chịu nổi việc mất đi Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu hiểu không? Anh hiểu. Nên anh không buông xuôi nữa, nên anh thay đổi. Từ trước tới giờ Hạ Hải Lâu chưa bao giờ đối chọi với căn bệnh của mình. Anh buông thả theo ảo giác, sống như chưa hề có ngày mai. Nhưng vì Cố Trầm Chu, anh chống lại chúng. Anh nói ảo giác lúc nào cũng dụ dỗ anh nhảy xuống, anh không nhảy, anh muốn ở lại bên Cố Trầm Chu. Anh biết Cố Trầm Chu cần anh.

Nhiều người nói không chịu nổi việc Hạ Hải Lâu hại Cố Trầm Chu. Các bạn có thể đặt mình vào Hạ Hải Lâu để cảm nhận. Lúc ấy Hạ Hải Lâu thừa nhận rồi, anh yêu Cố Trầm Chu. Thế nhưng, anh không cảm nhận được tình yêu của Cố Trầm Chu. Không trách Hạ Hải Lâu, chúng ta là người đọc, nhìn góc nhìn thượng đế, cũng khó mà nhận ra được. Cố Trầm Chu quá lý trí, tình yêu của anh không thể hiện ra ngoài. 

Yêu mà không được đáp lại, Hạ Hải Lâu sẽ lo được lo mất. Anh muốn giữ chặt lấy người yêu, muốn Cố Trầm Chu không bao giờ xa mình, nhưng Cố Trầm Chu cứ như hoa như trăng, không thể nắm lấy. Hạ Hải Lâu không biết cách giữ Cố Trầm Chu lại, cuối cùng, anh chọn cách tồi tệ nhất. Chỉ có như thế, Cố Trầm Chu sẽ không bao giờ xa anh. Nhưng phút cuối cùng, anh dừng lại. Anh không chịu được điều ấy. So với việc mãi mãi có Cố Trầm Chu, anh càng muốn Cố Trầm Chu sống vui vẻ. 

Hạ Hải Lâu muốn Cố Trầm Chu hạnh phúc, nhưng không chấp nhận hạnh phúc ấy không phải là bên anh. Nếu điều ấy xảy ra, chẳng thà giết anh chết. Anh giao lưỡi dao cho Cố Trầm Chu, anh đánh cược lần cuối cùng, Cố Trầm Chu không thể. 

Quả thực Cố Trầm Chu không thể. Anh yêu Hạ Hải Lâu. Hạ Hải Lâu đã thắng. Anh tha thứ, anh bỏ qua, để hai người tiếp tục bên nhau. 

Đây có lẽ là chi tiết đắt nhất trong truyện. Có được, mất đi, rồi lại có được. Tình yêu như thế, họ trải qua tất cả, để hiểu nhau, để yêu nhau, bên nhau trọn đời.

Một chi tiết quan trọng nữa, là cảnh Cố Trầm Chu trèo tường đi gặp người yêu. Có lẽ bạn đọc sẽ thấy đây chỉ là một chi tiết ngọt ngào dễ thương. Nhưng không. 

Trước giờ Cố Trầm Chu luôn là người lý trí. Anh làm mọi thứ đều sẽ suy tính thiệt hơn, cân đo đong đếm. Anh như một kẻ ngoài cuộc, một người chơi cờ chỉ đi những nước cờ chuẩn nhất, không hề có sai sót, không lẫn lộn tình cảm. Vì thế việc anh trèo tường gặp Hạ Hải Lâu dù hai người tách ra chưa được mấy tiếng quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Vì con người vốn đâu phải loài động vật sống theo lý trí? Trái tim xưa nay chưa từng nằm bên phải. Đây là lần cảm tính duy nhất của Cố Trầm Chu, anh như một chàng trai bình thường, chạy theo hướng mà ai cũng hiểu, đến gặp người mà ai cũng biết, mặc kệ việc cả cha lẫn ông đều không đồng ý mối quan hệ giữa hai người.

Chính lúc ấy nhà họ Cố đã chấp nhận Hạ Hải Lâu. Không phải vì anh thông minh tài giỏi ra sao, mà vì anh khiến Cố Trầm Chu có dáng vẻ của một “con người”. Điều này trước giờ có lẽ cả Vệ Tường Cẩm cũng không làm được.

Với mình Trầm Chu vẫn luôn là tác phẩm tâm đắc nhất. Chưa có một ai thay thế được Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu. Đây là bộ truyện duy nhất mình đã đọc lại trên 5 lần mà không lướt qua một chữ. Mỗi một lần đọc là một suy nghĩ, cảm xúc khác nhau. 

100 chương đầu hoàn toàn về chính trị và mưu kế, những trận chiến không thấy máu giữa hai nhà Cố Hạ. Nhưng theo mình, không nên bỏ qua vì đây là phần khắc hoạ rõ nhất các nhân vật và là phần mở đầu đầy hấp dẫn cho tình cảm hai người ở phần sau.

68 chương còn lại thì 14 chương là đoạn vờn nhau của cả hai và 54 chương cuối là cao trào tình cảm. 

Mình không review về tuyến sự nghiệp thứ nhất là vì không có chuyên môn, thứ hai là nó rất nhiều và nặng. Thế nhưng tuyến sự nghiệp càng nặng lại càng làm rõ tuyến tình cảm hơn. Ban đầu đọc có thể sẽ chán nhưng càng đọc lại càng không thể dứt ra.

Đánh giá 10/10

Trích đoạn 

“Hạ Hải Lâu, anh cũng sẽ đau.”

“Bởi vì anh ôm em trong tay, vậy nên dù có cho anh cả một thế giới, anh cũng không chấp nhận trao đổi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play