Edit: Mạn Già La

Qua mấy ngày sau, vào một buổi tối không phải trực ca đêm, Kiều Ngộ An ăn cơm chiều rồi liền ở lì nhà Thời Niên không về, hai người ở trong thư phòng, một người ngồi trước máy tính lạch cạch gõ phím, một người thì nằm trên sô pha đọc sách, không khí rất yên tĩnh và cũng rất ấm cúng.

Chỉ là sách không được đẹp như vậy, Kiều Ngộ An nhìn một hồi thì ánh mắt lại nhìn Thời Niên, nhìn hắn khi thì nhíu mày, khi thì múa bút thành văn, cảm thấy năm tháng như vậy cũng không tệ, sau đó lại bắt đầu nghĩ đến phần thầm thích bị mình giấu đi, nghĩ xem quan hệ giữa mình và Thời Niên có nên tiến thêm một bước hay không.

Nghĩ như vậy không có nghĩa là những băn khoăn trước đây của anh không còn nữa, chúng vẫn ở đó, vẫn không hề biến mất, và Kiều Ngộ An vẫn còn đang suy nghĩ cặn kẽ.

Nhưng có lẽ là chuyện của Tiểu Lôi đã khiến anh hiểu ra rằng, rất nhiều chuyện thật ra cũng không thực sự quan trọng, có người mình yêu cạnh bên, cũng có người yêu mình, có thể bình đạm an yên sống qua một đời, đã là điều may mắn mà rất nhiều người cầu mà không được, có lẽ anh thật sự không nên mong cầu gì xa vời để cuộc sống càng trở nên hoàn hảo.

Có thể cùng nhau chu du, cùng nhau xã giao, cùng làm điều gì đó tất nhiên càng tốt, nhưng nếu không được, dường như cũng không quá tệ, suy cho cùng sau tất cả, chuyện họ có thể làm cùng nhau vẫn có rất nhiều, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau đọc sách, cùng nhau làm việc, cùng nhau chuyện trò đùa giỡn, cùng nhau ngủ.

Những chuyện vụn vặt trong cuộc sống nhàm chán đến mức không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ cần nghĩ đến là cùng với Thời Niên, hình như cũng không quá nhàm chán, dù sao Thời Niên cũng là người rất hay cho anh sự bất ngờ.

Huống chi anh cũng sắp 30 tuổi rồi, đã qua cái tuổi xốc nổi từ lâu, mấy năm qua công việc khiến anh cũng ngày thêm lười, ngay cả chuyện xã giao bình thường cũng có thể né được thì né, thà ở lì trong nhà không đi đâu, sau này chắc cũng sẽ không lão hóa ngược, chỉ biết ngày càng tận hưởng cuộc sống thoải mái an nhàn.

Anh không phải người đa tình, nếu có được một người có thể cùng nhau bạc đầu, vậy anh cũng không dư sức đi mến mộ một người khác.

Vậy nên xem ra, anh và Thời Niên vẫn rất thích hợp.

Nói là trời sinh một đôi cũng không ngoa chút nào, Kiều Ngộ An cảm thấy hơi đắc ý.

Có thể là thời gian nhìn chằm chằm Thời Niên quá lâu, cũng có thể là Thời Niên trùng hợp nhìn sang, nhưng Thời Niên không cảm thấy có gì khó chịu khi bị Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm như vậy, chỉ khẽ liếc anh một cái rồi quay đi:

“Nhìn tôi làm gì?” Bị vạch trần, Kiều Ngộ An không có chút ngượng ngùng nào, dứt khoát khép sách rồi đứng dậy, đi đến chiếc ghế đối diện bàn làm việc ngồi xuống, hai tay chống tay lên bàn, ánh mắt rơi vào người Thời Niên, ánh mắt chuyên chú:

“Có một câu muốn hỏi cậu.”

“Ừ.” Thời Niên nhàn nhạt đáp, không có nhìn Kiều Ngộ An: “Anh nói đi.”

“Cậu thích mẫu người nào?”

Thời Niên ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An, không nói gì, Kiều Ngộ An cũng nhận ra hình như mình có chút vội vàng và trắng trợn quá, liền chêm thêm: “Ý tôi là, thích làm bạn với mẫu người nào?”

Thời Niên dường như thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng lại dừng trên màn hình máy tính, âm điệu nhàn nhạt:

“Như anh vậy.”

Kiều Ngộ An đã nghe quá nhiều lời khiến người ta điêu đứng của Thời Niên nhiều như vậy rồi, đáng lẽ đã sớm miễn dịch, nhưng thực tế thì là mỗi lần nghe, đều có thể khiến tim anh lại đập nhanh thình thịch, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Được người mình thích thích, dù chỉ là thân phận bạn bè cũng là một điều khiến người ta thấy rất hạnh phúc, xét cho cùng, biến một người bạn thích thành bạn trai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc biến một người mình không thích thành bạn trai.

Kiều Ngộ An cảm thấy mình lại có thêm một chút tự tin, một chút tin tưởng Thời Niên sẽ tiếp nhận lời tỏ tình của anh, cũng sẽ thích anh, cho nên lòng muốn tỏ tình cũng thêm một chút, tựa như chỉ cần anh thổ lộ, quan hệ giữa hai người sẽ tự nhiên đến với nhau.

“Vậy cậu thích nửa kia kiểu nào?” Kiều Ngộ An nói: “Kiểu yêu đương ấy.”

Thời Niên hai tay chợt ngừng gõ bàn phím, thậm chí hô hấp cũng thoáng chững lại, hắn không lập tức nhìn Kiều Ngộ An, không phải không muốn, mà là có phần không dám.

Khi Kiều Ngộ An hỏi vừa rồi hắn thích mẫu người nào, hắn không phải không nghĩ tới mặt này, nhưng Kiều Ngộ An đã nhanh chóng giải thích không phải như hắn nghĩ, Thời Niên cũng không muốn mình suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ Kiều Ngộ An nói thẳng ra như vậy, hắn đã biết đây là mục đích chính của Kiều Ngộ An.

Về thích đối với bạn bè, chẳng qua chỉ là thăm dò trước.



Đến khi hô hấp dần hồi phục, Thời Niên có thể cảm nhận được suy nghĩ của mình bắt đầu mất kiểm soát: Tại sao anh lại hỏi mình như vậy? Do đã nhìn ra điều gì sao? Anh sẽ nghĩ mình như thế nào? Sẽ trách mình không nói trước cho anh biết ư? Sẽ thấy chán ghét sao? Sẽ không muốn làm bạn với mình nữa sao? Nếu anh nói chán ghét mình, vậy phải làm sao bây giờ? Mình phải làm sao để giữ lại? Anh sẽ đứng dậy rời đi không bao giờ trở lại không? Nếu thật sự không bao giờ trở lại nữa, hắn phải làm thế nào để tìm được anh?

Vấn đề ùn ùn kéo đến quấn quanh Thời Niên, thế nên hắn không để ý Kiều Ngộ An đã đi tới bên cạnh mình, anh lo lắng nhìn hắn:

“Thời Niên? Cậu sao vậy?”

Khi Kiều Ngộ An hỏi câu này, tay cũng từ từ đặt lên vai Thời Niên, muốn dùng tiếp xúc thân thể cho hắn sự bình yên như lần trước, nhưng lần này Kiều Ngộ An lại không ngờ rằng mình chỉ vừa chạm vào Thời Niên, hắn đứng dậy như phản xạ có điều kiện, động tác lớn đến mức cả chiếc ghế dựa phía sau cũng ngã xuống.

Kiều Ngộ An rút tay về, nhanh chóng ép xuống mọi biểu cảm cùng cảm xúc của mình, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi hắn:

“Uầy, hôm nay nhỏ nhen thế? Chạm vào một chút cũng không được? Được rồi, đừng giận, tôi không hỏi nữa.”

Cuối cùng Thời Niên cũng dời mắt sang mặt Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An mỉm cười cúi người dựng chiếc ghế sau lưng hắn lên:

“Cậu không muốn trả lời vấn đề này thì chúng ta không nói nữa, nói cái khác nhé.”

Kiều Ngộ An trở lại chỗ ngồi đối diện bàn làm việc, ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, thoải mái dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà:

“Hôm qua tôi gọi điện cho Tiểu Lôi, cậu bé nói với tôi là cần vài ngày nữa, nói tôi đợi cậu bé một chút, nói mẹ cậu bé để lại một vật rất quan trọng nhưng hình như ở chỗ Lôi Cường, tôi cũng không rõ là gì, là thứ gì quan trọng đến mức cậu bé phải hoãn phẫu thuật, tôi muốn đi gặp cậu bé ấy, nhưng cậu bé không đồng ý, tôi có hơi lo.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, ánh mắt cẩn thận đánh giá, nhưng dù hắn nhìn thế nào, Kiều Ngộ An dường như cũng không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, giống như việc vừa rồi hắn mất khống chế và bài xích anh cũng không tồn tại.

Và Thời Niên cũng dần bình tĩnh lại trong giọng nói dường như không có việc gì của Kiều Ngộ An.

Thật kỳ lạ.

Từ khi gặp Kiều Ngộ An, cho dù hắn có phát bệnh cũng có thể bình ổn lại trong thời gian ngắn nhất, lần sau còn nhanh hơn lần trước, lần này càng chỉ có một chút đã bình thường lại.

Nhưng dù vậy, Thời Niên vẫn không muốn tỏ ra có gì khác thường trước mặt Kiều Ngộ An, hắn muốn làm bạn với Kiều Ngộ An như những người bình thường, không muốn tạo áp lực cho Kiều Ngộ An, nhưng có đôi khi, hắn cũng không thể kiểm soát được, tựa như vừa rồi.

Chỉ là Kiều Ngộ An đã cố gắng trong cảnh bình yên giả tạo như thế rồi, Thời Niên càng không thể phụ lòng, hắn ngồi xuống nhìn Kiều Ngộ An:

“Mỗi lứa tuổi đều cảm thấy có những chuyện quan trọng nhất, giống như có một số đứa trẻ cũng không hiểu vì sao bố mẹ bận rộn suốt ngày và không có thời gian ở bên bọn chúng như vậy, có lẽ chuyện không đáng nhắc đến của chúng ta đối với Tiểu Lôi là rất quan trọng cũng nên.”

“Cậu nói rất đúng.” Kiều Ngộ An gật đầu, lại thở dài một tiếng, ngồi thẳng người nhìn Thời Niên, Thời Niên cũng đang nhìn Kiều Ngộ An, nhưng lúc này khi Kiều Ngộ An nhìn sang, hắn đã khôi phục lại bộ dáng khi vừa mới quen biết, tránh tầm mắt của Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An đương nhiên cũng nhận ra, song không để ý, anh cười, vẫn nhìn Thời Niên:

“Cậu biết không? Tôi chính là ‘có một số đứa trẻ’ mà cậu nói đó.”

Thời Niên nghe vậy qua vài giây mới quay đầu nhìn Kiều Ngộ An, lần này không tránh né nữa.

“Khi tôi còn nhỏ ba mẹ tôi cũng rất bận rộn, chăm sóc tôi về cơ bản đều là chị của tôi, cho nên tôi cũng không hiểu được, tại sao công việc lại quan trọng hơn con mình.” Kiều Ngộ An cười: “Khi lớn rồi, thậm chí làm công việc mẹ tôi đã từng làm thì sau đó mới hiểu ra, có một số việc không chỉ đơn giản là so sánh với quan trọng là được, có đôi khi phải cân nhắc đến sống còn và cũng phải cân nhắc đến trách nhiệm.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An:

“Nhưng họ nuôi dạy anh rất tốt.”

“Đó là tôi tự học thành tài.” Kiều Ngộ An chậc một tiếng nhìn Thời Niên: “Cậu còn chưa trở thành con nuôi của họ đâu, đừng nịnh bọn họ vậy chứ, họ cũng có nghe được đâu.”

Thời Niên không nói gì nữa, Kiều Ngộ An lén nhìn hắn, biết cảm xúc của hắn đã bình tĩnh lại, trong lòng cũng thở phào.

Kiều Ngộ An cũng không ổn như bề ngoài, thật ra anh cũng rất căng thẳng, lo Thời Niên có thể phát bệnh hoặc bùng nổ nặng thêm hay không, may là không tệ hơn, nhưng dù bây giờ Thời Niên đã bình tĩnh trở lại, song Kiều Ngộ An vẫn chưa thể yên tâm.

Anh nghĩ lại câu hỏi vừa rồi mình hỏi Thời Niên, cảm thấy cũng không có gì không ổn, nhưng ai dè Thời Niên không thể bình tĩnh tiếp nhận, thậm chí còn trở nên nhạy cảm.



Chẳng lẽ nó có quan hệ với việc hắn đã từng trải qua?

Nhưng cái loại chuyện đáng sợ gì có thể liên quan đến thích được?

Thích, bản thân nó nên là một chuyện rất tốt đẹp, không phải ư?

——

Hai giờ rưỡi tối, Kiều Ngộ An vừa thiếp đi không bao lâu đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, làm bác sĩ, đây cũng coi như là chuyện thường tình, nhưng bất ngờ là cuộc gọi đến hiện trên màn hình lại là một số lạ, nhưng Kiều Ngộ An vẫn nhận:

“Alô! Tôi là Kiều Ngộ An.”

“Tôi là vợ Lôi Cường, cậu mau tới đây, xấu xí sắp chết rồi.” Sau khi người phụ nữ nhỏ giọng nói xong một câu như thế thì cúp điện thoại, nghe như đang lén gọi tới, đối với nội dung cuộc gọi này, Kiều Ngộ An ngồi trên giường vài giây chợt phản ứng lại, sau đó không dám chậm trễ đi một mạch xuống lầu và lái xe rời đi.

Đến dưới lầu nhà Lôi Cường đã là bốn mươi phút sau, bởi vì đêm đã khuya, cả khu dân cư đều rất yên tĩnh, lúc Kiều Ngộ An đi nhanh vào chung cư đơn nguyên thì ngẩng đầu nhìn lướt qua trên lầu, trong nhà Lôi Cường không bật đèn, thậm chí Kiều Ngộ An không biết đây có phải là người phụ nữ kia đùa anh không.

Nhưng cho dù là đùa thì hôm nay Kiều Ngộ An cũng phải mang Tiểu Lôi đi bằng được.

Lẽ ra lúc trước anh không nên để Tiểu Lôi lại.

Kiều Ngộ An ba bước cũng thành một, mười mấy giây đã đến lầu bốn nhà Lôi Cường, không quan tâm có quấy rầy mọi người hay không, bắt đầu gõ cửa.

Anh chỉ gõ một cái thì cánh cửa đã mở ra từ bên trong, tốc độ nhanh cứ như đã đợi ở đây sẵn vậy.

Nhờ ánh đèn cảm ứng mờ tối trong hành lang, Kiều Ngộ An nhìn thấy trên trán người phụ nữ xuất hiện trước mặt mình có một mảng bầm tím lớn, thậm chí mắt phải của cô cũng sưng đỏ đến mức không mở ra được, không biết cô đã trải qua những gì, nhưng người phụ nữ đã như vậy rồi, vậy Tiểu Lôi thì sao?

“Cô.…” Kiều Ngộ An vốn muốn hỏi thăm vết thương của cô, lại bị người phụ nữ cắt ngang: “Đừng hỏi, dẫn nó đi mau.”

Nói xong thì xoay người vào nhà, Kiều Ngộ An đi theo sau.

Trong phòng khách chỉ có ngọn đèn ngủ sáng lờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy đồ đạc trong nhà đã bị đập gần hết, nói nơi này vừa trải qua một trận chiến đấu cũng không ngoa.

Gã đàn ông hẳn là còn ở nhà, có tiếng ngáy vang dội vọng ra từ bên trong phòng, còn có mùi gay mũi của chất nôn sau khi say, nhưng dù vậy Kiều Ngộ An vẫn có thể ngửi thấy một mùi máu tanh thoang thoảng, hơn nữa theo anh ngày tới gần một góc trong phòng khách, mùi vị cũng càng nồng.

Khi đến gần, Kiều Ngộ An cũng nhìn thấy được Tiểu Lôi nằm trên mặt đất phía sau ghế sô pha, cậu bé gần như đã thoi thóp nằm trên mặt đất, trên đỉnh đầu còn có một vũng máu.

Kiều Ngộ An lập tức đi tới ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Lôi đã bất tỉnh, nếu không phải biết đây là nhà Tiểu Lôi, nếu không phải trên miệng Tiểu Lôi có khiếm khuyết, Kiều Ngộ An hoàn toàn không thể tin được đây là đứa bé mà anh biết kia.

Vết bầm trên trán cậu bé còn nặng hơn cả người phụ nữ kia, cả phần đầu đều to một vòng, lúc Kiều Ngộ An đưa tay ra kiểm tra cũng là run rẩy, anh chưa bao giờ ngờ bởi vì lúc trước mình không kiên quyết mà khiến Tiểu Lôi thành dáng vẻ hiện tại này.

Kiều Ngộ An kiểm tra dấu hiệu sự sống của Tiểu Lôi, rất yếu, đã không chậm trễ được nữa, anh ôm Tiểu Lôi lên, lúc sắp rời đi lại nhớ tới người phụ nữ:

“Cô đi với tôi đến bệnh viện đi.”

Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi không đi, cần có người nói cho hắn ta con trai hắn sắp không xong.”

Kiều Ngộ An không có thời gian thuyết phục người phụ nữ nữa, chậm thêm một chút tính mạng của Tiểu Lôi sẽ thêm nguy hiểm một phần, nhưng khi cất bước rời đi, người phụ nữ lại gọi Kiều Ngộ An ngừng, dưới ánh mắt khó hiểu của Kiều Ngộ An, cô đưa cho Kiều Ngộ An một chiếc điện thoại, dù trong ánh sáng mờ tối, Kiều Ngộ An vẫn có thể nhận ra đó là điện thoại dự phòng anh đưa cho Tiểu Lôi cách đây không lâu.

“Đây là điện thoại xấu xí giấu trong chậu cây.” Người phụ nữ nói, “Bên trong có một đoạn phim, chắc là thứ xấu xí muốn, cậu mang đi đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Lôi sẽ không sao đâu, cậu bé hướng chết mà sinh, bước qua cửa ải này chính là tân sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play