Mỗi ngày Kiều Ngộ An đều sẽ gọi cho Tiểu Lôi, thời gian cũng không cố định, có đôi lúc là sau buổi trưa, cũng có lúc là buổi tối.
Kiều Ngộ An lo nhất vẫn là tình hình trong nhà của Tiểu Lôi, nhưng may mà hiện tại Tiểu Lôi vẫn không có về nhà cha Lôi Cường của cậu mà về quê ở với bà nội, tuy không biết khi nào sẽ bị Lôi Cường dẫn về, nhưng ít nhất bây giờ xem như bình yên.
Trong khoảng thời gian đó Kiều Ngộ An còn đưa Tiểu Lôi đi khám, lần này Tiểu Lôi không chống cự nữa mà rất phối hợp với bác sĩ khoa tâm lý, kết quả chẩn đoán và điều trị là chứng hoang tưởng bị hại giai đoạn đầu mức độ nhẹ, do tuổi còn nhỏ nên bác sĩ đề nghị can thiệp tâm lý là được, nhưng yếu tố quan trọng hơn là về gia đình, nếu gia đình không thay đổi thì dù có thêm thuốc cũng không thay đổi được gì.
Ngoài bệnh về mặt tinh thần, Kiều Ngộ An còn đưa Tiểu Lôi đi khám môi hở hàm ếch, phương án phẫu thuật không có vấn đề gì, bác sĩ đề nghị tốt nhất nên nhanh chóng điều trị.
Cậu vốn đã qua độ tuổi phẫu thuật tốt nhất, nếu tiếp tục trì hoãn, thì tuy vẫn có thể làm phẫu thuật được, nhưng hiệu quả có lẽ sẽ không tốt lắm, Tiểu Lôi từ đầu đến cuối đều không hề tỏ ra sợ hãi với việc phẫu thuật này, thậm chí biết mình có thể khôi phục thành người bình thường thì còn rất mong đợi nữa.
Tiểu Lôi đã gặp được ánh sáng trong cuộc đời cậu, cho nên cậu càng có thêm nhiều kỳ vọng.
Nhưng kỳ vọng đối mặt với thực tế thực sự rất mong manh, yếu ớt không chịu nổi một đòn
Bệnh của Tiểu Lôi, dù là về mặt tâm lý hay là mặt thể chất, đều cần có sự phối hợp của cha mẹ, tạm bỏ qua vấn đề tinh thần, chỉ riêng thủ tục xin quỹ điều trị môi hở hàm ếch đã rườm rà, cần cung cấp nhiều loại giấy chứng nhận, tên cặn bã kia chưa chắc đã bận tâm chuyện này.
Cho dù là đồng ý, cũng còn một vấn đề khác, tuy rằng quỹ có thể trợ cấp một phần chi phí, nhưng cho dù đơn đăng ký được thông qua cũng vẫn phải tự trả một phần tiền, Kiều Ngộ An không cảm thấy tên cặn bã kia sẽ sẵn lòng làm thế.
Đương nhiên, Kiều Ngộ An cũng chẳng ôm kỳ vọng gì đối với tên cặn bã kia, anh sẵn sàng trả số tiền này, nhưng thủ tục xin hỗ trợ thì không phải anh có thể giúp được.
Vậy nên vào ngày nghỉ, Kiều Ngộ An lái xe đến nhà của Tiểu Lôi, một căn nhà nhỏ cũ nát ở bên cạnh thành phố, không có bất động sản, tỷ lệ người vào ở cũng thấp, Kiều Ngộ An theo địa chỉ bước vào chung cư đơn nguyên*, hơi không hiểu người sống ở đây làm thế nào mà lên xuống lầu được.
* Đơn nguyên là đơn vị độc lập của công trình xây dựng, được giới hạn quy ước trên diện tích mặt bằng, đồng thời thống nhất, toàn vẹn về mặt tổ chức không gian, kỹ thuật và cấu tạo. Trong nhà ở nhiều tầng, đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, cầu thang máy, … )
Từ tầng một đến tầng bốn, mỗi tầng đều chất đầy đồ lặt vặt.
401 lầu bốn, Kiều Ngộ An gõ cửa chống trộm, một người phụ nữ ra mở cửa, nhìn Kiều Ngộ An đánh giá trên dưới một lượt: “Cậu là ai?”
“Xin hỏi, đây có phải là nhà của Tiểu Lôi không?” Kiểu Ngộ An cố gắng tỏ ra lịch sự nhất có thể: “Tôi là bác sĩ khoa nhi của bệnh viện thành phố, muốn tìm hiểu tình hình của cha mẹ Tiểu Lôi.”
“Tìm nhầm rồi, nhà của chúng tôi không có người này.”
Người phụ nữ nói xong thì trực tiếp đóng cửa lại, chặn Kiều Ngộ An ngoài cửa, Kiều Ngộ An lại gõ cửa hai lần, song người phụ nữ cũng không mở cửa nữa, đến lần thứ ba thì lại có một đứa trẻ ra mở cửa, nhưng không nói một lời mà cầm súng bắn nước bắn nước lên người Kiều Ngộ An, chưa đợi Kiều Ngộ An kịp răn dạy đứa nhóc hư này thì đứa nhóc đã lên tiếng trước:
“Nhà của chúng tôi mới không có đứa quái vật xấu xí này đâu.”
“Cháu.…” Kiều Ngộ An chưa kịp nói gì, người phụ nữ rời đi ban nãy đã quay lại kéo đứa bé ra sau mình: “Tôi đã nói cậu tìm nhầm người rồi, nhanh đi đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát nói cậu quấy rối người khác đấy.”
Nói xong thì đóng sầm cửa lại, Kiều Ngộ An nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, lại nhìn bộ quần áo ướt sũng trên người, tức cười.
Nhưng dù vậy Kiều Ngộ An vẫn không đi, trực tiếp đi ra xe đợi, lần gõ cửa vừa rồi cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất cũng chứng tỏ Lôi Cường không có ở nhà, nhưng gã ta vẫn sẽ về thôi, Kiều Ngộ An muốn nói chuyện với gã.
Đến giữa trưa, gã đàn ông đã về, Kiều Ngộ An đẩy cửa xuống xe:
“Lôi Cường.”
Bước chân Lôi Cường đi vào cửa chung cư vì thế mà dừng bước, khi quay đầu nhìn thấy Kiều Ngộ An thì tức khắc nheo mắt, khạc nước bọt rồi bước tới:
“Tao còn chưa đi tìm mày, thế mà mày còn dám tới tìm tao? Gan to nhỉ, tin ông đây khiến mày có mạng tới không có mạng về không?”
Kiều Ngộ An chẳng hề sợ những lời cay nghiệt như vậy, thậm chí còn cảm thấy có chút nực cười, nhưng hôm nay anh không phải đến đây để đánh nhau, cho dù muốn đánh nhau cũng phải làm xong việc cần làm rồi nói sau.
“Hôm nay tôi tới không phải để đánh nhau với anh, tôi muốn nói với anh về chuyện của Tiểu Lôi.”
“Tao đây không có gì muốn nói với mày hết.” Lôi Cường nhìn Kiều Ngộ An: “Sao? Thích thằng dị hợm kia? Muốn nhận nó làm con trai à? Tao khinh! Đừng tưởng tao không biết chúng mày đang nghĩ gì, có thân phận địa vị, cũng mẹ nó có thiếu tiền đéo đâu, chỉ muốn kiếm danh tiếng cho bản thân, giúp đỡ một đứa dị hợm sẽ mang lại cho mày rất nhiều lợi ích đúng không? Có lợi cho sự thăng tiến của mày nhỉ? Nói cho mày biết, tao đéo làm đá kê chân này đâu.”
Kiểu Ngộ An không nói nữa, không biết nói gì là một mặt, mặt khác cũng thật sự không muốn nói, hôm nay anh vốn không nên tới mới đúng, nếu Lôi Cường là người có thể nói thông, phỏng chừng Tiểu Lôi cũng sẽ không thay đổi thành như ngày hôm nay.
“Tao khuyên mày nên bỏ cuộc đi, thằng quái vật dị hợm Lôi Chúy này đời này cho dù chết cũng chỉ có thể là con tao, ai mẹ nó cũng đừng nghĩ mang nó đi khỏi tao.”
Kiều Ngộ An hít một hơi thật sâu để mình tỏ ra đủ bình tĩnh, anh nhìn Lôi Cường:
“Những chuyện này là để sau này đi, bây giờ tôi chỉ muốn nói với anh, tôi chuẩn bị làm phẫu thuật môi hở hàm ếch cho Tiểu Lôi, anh là phụ huynh của Tiểu Lôi, tôi không cần anh trả số tiền này, chỉ cần anh điền mấy tờ đơn, sau đó khi phẫu thuật thì ký tên cho Tiểu Lôi, được không?”
“Được chứ.” Lôi Cường nói: “Người khác ra tiền, chuyện tốt như vậy đương nhiên tao đồng ý rồi, nhưng sao tao phải tin mày? Hử?”
Kiều Ngộ An vừa định nói chuyện, Lôi Cường lại ngắt ngang anh:
“Thế này đi, mày quỳ xuống cầu xin tao, tao sẽ đi ký tên cho, thế nào? Ân oán của chúng ta cũng sẽ xí xóa hết.”
Cơ hai bên má Kiều Ngộ An giật giật, sau vài giây im lặng vẫn dằng lửa giận xuống:
“Lôi Cường, tôi biết anh nghĩ gì, anh không thích Tiểu Lôi nhưng lại muốn đem cậu bé về nuôi, đơn giản chỉ muốn cho mọi người biết anh là một người cha có tư cách và có trách nhiệm, để Tiểu Lôi làm phẫu thuật, chữa trị khiếm khuyết trên gương mặt cậu bé, nó không có chỗ nào bất lợi với anh cả, cũng không cần anh trả một xu tiền nào, tôi cũng sẽ không nói với người khác là tôi giúp đỡ, anh có thể nói đây là anh làm vì con trai mình, anh nghĩ kỹ lại đi?”
Lôi Cường nhìn Kiều Ngộ An chằm chằm mấy giây, lại híp mắt:
“Mày đang mưu đồ gì?”
“Tôi không mưu đồ gì cả.” Kiều Ngộ An nói: “Tôi chỉ thuần túy cảm thấy xót đứa nhỏ này, thế thôi.”
“Vậy thì cứ đau lòng đi.” Lôi Cường cười: “Tao không đồng ý làm phẫu thuật.”
Kiều Ngộ An siết chặt nắm tay: “Vì sao?”
“Đây là sự trừng phạt của ông trời đối với nó, cũng là hình phạt dành cho con mẹ hạ tiện của nó, nó phải ngoan ngoãn chịu đựng.” Lôi Cường cười nhìn Kiều Ngộ An: “Còn chuyện mày nói người khác nghĩ về tao như thế nào? Mày nghĩ rằng tao quan tâm à? Không ai ở đây không biết tao là kẻ nghèo hèn, không có tiền làm phẫu thuật.”
Kiều Ngộ An còn muốn nói gì đó, Lôi Cường đã không kiên nhẫn ngắt ngang anh:
“Nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì giải quyết vấn đề giữa chúng ta chút.”
Kiều Ngộ An nhìn gã, không nói chuyện.
“Lần trước ở bệnh viện mày đánh tao một quyền, tao nhớ rất rõ.” Lôi Cường xắn tay áo lên: “Chắc mày sẽ không cho rằng tao sẽ bỏ qua vậy đâu nhỉ.”
Nói xong thì đi về phía Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An không muốn động thủ, nhưng nói chuyện thành như vậy cũng thực sự bực lắm rồi, thế nên cũng dứt khoát không trốn, lúc Lôi Cường vung nắm đấm tới thì hơi nghiêng người tránh đòn đánh của gã.
Nhưng Lôi Cường là kẻ không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc, đặc biệt là loại chuyện sau khi bị cho ăn một vố đau phải đòi lại bằng được này, gã càng không thể nhịn nổi, một lần không trúng vậy thì đánh lần hai, nhưng có thế nào gã cũng không ngờ tới, Kiều Ngộ An trông ôn tồn tao nhã thế mà năm lần bảy lượt dễ dàng chặn được đòn tấn công của gã, thậm chí khi một đòn cuối đánh tới, trực tiếp bị quăng ngã thành tư thế chó ăn cứt.
Lôi Cường chưa kịp nổi sùng, Kiều Ngộ An đã lên tiếng trước:
“Quên nói với anh, là tôi từng đoạt quán quân Tae Kwon Do cấp thành phố, nếu anh lại tiếp tục nữa, tôi sẽ không chỉ tránh thôi đâu.”
Lôi Cường im lặng nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng không có lời gì muốn nói với gã nữa, trực tiếp mở cửa xe lên xe, nhưng Kiều Ngộ An không ngờ lúc xe lái đi Lôi Cường lại lụm cục gạch trên đất đập mạnh vào cửa sổ xe phía sau, cửa sổ lập tức vỡ thành mạng nhện, Kiều Ngộ An nhoáng có ý định muốn báo cảnh sát, nhưng nghĩ đến Tiểu Lôi, rốt cuộc vẫn nhịn.
Lôi Cường đã lên lầu, Kiều Ngộ An xuống xe nhìn cửa sổ xe, bất đắc dĩ thở dài, khi đang định lên xe rời đi thì chợt nghe trên lầu truyền đến một tiếng gào giận dữ:
“Có phải mày cho thằng đó vào nhà rồi không? Tao đã nói không được nói chuyện với đàn ông lạ rồi không nghe hả!”
Là giọng của Lôi Cường.
Kiều Ngộ An nhìn cánh cửa sổ kia chốc lát, lên xe rời đi.
Kiều Ngộ An lái xe thẳng đến cửa hàng 4S bảo dưỡng, sau đó gọi taxi đến công ty của Khương Chanh, Khương Chanh rất ngạc nhiên vì anh đến:
“Ngọn gió nào thổi em tới vậy?”
“Chị.” Kiều Ngộ An ngồi đối diện Khương Chanh, chẳng có tâm trạng đùa giỡn: “Em có chuyện muốn hỏi ý kiến luật sư của công ty chị.”
Khương Chanh không hỏi là chuyện gì mà trực tiếp gọi điện cho bộ phận pháp chế kêu người phụ trách lên, lo rằng có chuyện gì mình không thể nghe, Khương Chanh còn tìm lý do rời đi, Kiều Ngộ An cũng không ngăn cản, bởi vì chuyện của Tiểu Lôi ít nhiều khiến Khương Chanh nhớ lại chuyện Khương Tiểu Mễ đã từng gặp phải, anh không muốn nhắc đến chuyện đau buồn của Khương Chanh.
Kiều Ngộ An đã không có kỳ vọng xa vời đối với việc Lôi Cường đi xin quỹ này, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian nữa, cùng lắm là mọi chi phí đều do anh chịu thôi, hôm nay tìm luật sư cũng không phải vì chuyện này, anh chỉ muốn hỏi xin ý kiến xem có cách nào có thể bỏ quyền nuôi nấng Tiểu Lôi của Lôi Cường không.
Tuy rằng sau mười tám tuổi đứa trẻ đã trưởng thành không cần người giám hộ, nhưng vẫn còn sáu năm nữa mới đến mười tám tuổi, để Tiểu Lôi sống với người như vậy thêm sáu năm nữa, Kiều Ngộ An nghĩ thôi đã không dám rồi, chứ đừng nói chi Tiểu Lôi còn phải tự mình trải qua hết thảy.
Nhưng sau khi kết thúc buổi tư vấn thì cũng hiểu, rằng việc tước quyền nuôi nấng cũng không hề dễ dàng, mặc dù hành vi của Lôi Cường đối với Tiểu Lôi đủ để tước quyền nuôi con của gã, nhưng nó cũng không có nghĩa là mọi chuyện về sau có thể suôn sẻ, dẫu sao đây cũng là xã hội để ý bằng chứng.
Kiều Ngộ An không có bằng chứng, dưới tình huống không có bằng chứng thì tòa án sẽ không tuyên án xóa quyền mà không có lý do.
Vì vấn đề này mà buổi tối khi Kiều Ngộ An về nhà cùng ăn cơm với Thời Niên cứ nghĩ mãi về vấn đề này, Thời Niên nhìn anh chằm chằm một lúc, rốt cục không nhịn được nói:
“Suy nghĩ gì vậy?”
Kiều Ngộ An thôi nghĩ ngợi, nhìn Thời Niên: “Đang nghĩ xem làm sao để giúp một cậu bạn nhỏ.”
“Bệnh nhân nhỏ khiến anh gặp ác mộng kia?”
“Ừ.” Kiều Ngộ An đáp lại nhưng không nói chuyện ngay, song vài giây sau anh ngẩng đầu nhìn Thời Niên: “Cậu muốn nghe chuyện của em ấy không?”
“Tôi còn tưởng tôi không thể biết được chứ?”
Câu này nghe thế nào cũng thấy có chút như đang oán trách, nhưng Kiều Ngộ An thích Thời Niên nói chuyện với mình như vậy, giống như thể quan hệ giữa hai người đã rất thân thiết rồi vậy, Kiều Ngộ An cười nói: “Nào có, tôi có gì không cho cậu biết đâu?”
Ngoại trừ, chuyện tôi thích cậu.
Nhưng cũng là tạm thời thôi, gần đây Kiều Ngộ An càng ngày càng muốn nói với Thời Niên rồi.
Nhưng chuyện của Tiểu Lôi cũng thật sự không cố ý không nói cho Thời Niên, là vì lo lắng chuyện Tiểu Lôi trải qua sẽ khiến Thời Niên có cảm xúc bất an, nhưng lần dụ thử nhỏ trước đó để Kiều Ngộ An biết chuyện giữa hai người bọn họ đã trải qua cũng không giống nhau, cho nên bây giờ không có đắn đo gì.
Nhưng dù vậy, Kiều Ngộ An vẫn không nói Tiểu Lôi có thể mắc chứng hoang tưởng bị hại mà chỉ nói hoàn cảnh gia đình của cậu bé:
“Giờ tôi rất muốn giúp đứa nhỏ này thoát khỏi cái gia đình kia, nhưng lại không có cách nào.”
“Sao không có cách nào?” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, khó hiểu hỏi: “Chẳng phải luật sư đã nói chỉ cần chứng cứ rồi còn gì?”
“Nhưng tôi không có chứng cứ.”
“Tiểu Lôi có, không phải sao?” Thời Niên bình tĩnh uống một ngụm canh, nói tiếp: “Cho dù hiện tại không có, muốn lấy được chứng cứ cũng là chuyện rất đơn giản.”
Kiều Ngộ An không nói gì, nhìn Thời Niên, vài giây sau anh dường như hiểu ý Thời Niên:
“Ý cậu là để Tiểu Lôi.…”
Kiều Ngộ An không nói ra, anh cảm thấy cách thức này có phần tàn nhẫn đối với đứa bé kia.
Thời Niên nhìn vẻ mặt Kiều Ngộ An cũng biết anh suy nghĩ cái gì, buông thìa, sau khi cái muỗng và chén sứ va chạm tạo ra tiếng vang thanh thúy, Kiều Ngộ An cũng nghe thấy giọng Thời Niên, hắn nói:
“Nếu là tôi, tôi thà rằng được ăn cả ngã về không, tìm sống trong chết! Cố gắng chiến đấu còn hơn là chết trong vũng bùn kia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT