Vì Thẩm Thanh Dạ đã được truyền máu, đầu óc tỉnh táo vô cùng, sau khi Chu Ngạo hỏi vì sao, Thẩm Thanh Dạ nói: “Cậu quản anh ta vì sao làm gì, cậu phải báo nguy để bắt anh ta trước đã!”
Bản thân anh ta còn đang đeo khóa miệng, lớn lên lại âm u, nhìn như một đào phạm tang thương, đột nhiên nghe anh ta nói một câu chính nghĩa hướng về luật pháp như thế, Chu Ngạo còn nghĩ là mình nghe lầm.
Chu Ngạo: “Báo nguy? Hả, không đến mức đâu….”
“Sao còn chưa đến mức, cũng đã hạ chú anh em của cậu rồi, hành vi phạm tội ván đã đóng thành thuyền rồi đó? “Dự luật đặc thù năm 1990” đừng nói với tôi là cậu chưa đọc qua nhé, tôi ở trong một đạo quán cũng còn hiểu biết về pháp luật, tiếp nhận giáo dục phổ cập. Sao mà xuống núi được vậy, các người sống trong xã hội này đúng là còn ngây thơ đến ngu xuẩn thế.”
“…… Thì ra anh nói là báo nguy với tổng bộ đặc thù à!” Chu Ngạo nói: “Đúng là nên báo cảnh sát thật.”
Chỉ là ngón tay đặt trên di động, lại có vẻ tâm sự nặng nề, không dám bấm số điện thoại.
“Cậu lo lắng cái gì? Những thứ nên nói cậu cũng nói hết rồi.” Thẩm Thanh Dạ nói qua khóa miệng, môi mấp máy, quai hàm cũng đau, lần này nói rất là vất vả: “Cậu sợ gì chứ? Gọi đi! Mệnh của anh em của cậu bây giờ như ngàn cân treo sợi tóc rồi. Bộ dạng dông dài của cậu cũng có vẻ chả để ý mấy tới anh em của cậu nhỉ, nhưng mà lại có vẻ tình sâu nghĩa nặng với thất lang kia đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT