Toàn Tông Môn Đều Dựa Tôi Ăn Dưa

Chương 3: Chưởng giáo chân nhân bị lừa suốt 800 năm


2 tháng

trướctiếp

Ninh Túc hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua vị chưởng giáo chân nhân mình đầy tiên khí bay lơ lửng, nhìn không ra đó. Chưởng giáo chân nhân nhìn nghiêm khắc, thẳng thắn như vậy lại là một tên ngốc bị người khác lừa gạt.

Cô khiếp sợ nói: “Trên đời này tồn tại loại người bị người khác lừa như vậy sao?”

【 Đương nhiên là có nha! Thật ra đứa con giả của chưởng giáo chân nhân đã sớm biết thân phận của mình, hắn ta đã bí mật gặp mặt và liên lạc với kẻ thù một mất một còn của ông ấy rất nhiều năm.】

Ninh Túc chậc chậc hai tiếng: “Ngay cả chuyện này mà chưởng giáo chân nhân cũng không phát hiện ra sao?”

【 Sao có thể phát hiện nổi, ông ấy vẫn không hề hay biết chuyện gì. Thật ra cũng không phải ông ấy ngu ngốc, mà là đối thủ một mất một còn của ông ấy cao tay hơn. Khi mới vừa tìm về đứa con trai giả kia, ông ấy cũng đã giám định huyết mạch nhưng bị kẻ thù một mất một còn dùng thủ thuật che mắt lừa gạt. Sau đó vừa bị lừa là lừa suốt 800 năm!】

Ninh Túc tê một tiếng: “Thảm, quá thảm!” Chuyện này cũng không phải bị lừa tám năm, cũng chẳng phải 80 năm mà là 800 năm!

Suốt 800 năm trả giá không oán không hối hận, 800 năm cẩn thận chăm sóc, 800 năm cố gắng hết sức cung cấp tài nguyên, vậy mà nhận được cái kết cục như vậy! Chỉ có thể nói một câu quá thảm rồi?

Ninh Túc không phát hiện, cô và hệ thống nói chuyện tới chỗ này. Vốn dĩ chưởng giáo chân nhân tiên phong đạo cốt* lập tức thay đổi sắc mặt. Cô và hệ thống ăn dưa đang ăn dưa vui vẻ, chưởng giáo chân nhân lại u ám giống như bầu trời tối đen trên đỉnh đầu. Sắc mặt đen tối đến đáng sợ, không chờ các đệ tử phản ứng lại thì ông ấy đã trực tiếp xoay người cưỡi gió rời đi.

(*Tiên phong đạo cốt: có cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục.)

Sau khi không còn nghe thấy tiếng đọc mấy câu văn cổ xưa khó hiểu, Ninh Túc hơi kinh ngạc ngước mắt lên. Cô mới phát hiện vốn dĩ chưởng giáo chân nhân đang giảng bài ở đây đã biến mất không thấy bóng dáng. Trong lúc mơ hồ, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng vội vàng rời của chưởng giáo chân nhân.

Cô hơi kinh ngạc mà nhìn xung quanh. Chỉ thấy ánh mắt của đồng môn đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một lời, yên tĩnh ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ đề. Bộ dáng yên tĩnh giống như gà, không dám ngước mắt lên nhìn xung quanh.

Không ai nói chuyện, Ninh Túc cũng không hề để ý. Ai kêu cô có hệ thống ăn dưa chứ?

Cô nói với hệ thống: “Chân nhân đi đâu vậy? Mắc tiểu à?”

Chúng đệ tử nghe được tiếng lòng này: Vãi, mắc tiểu gì chứ!

Chưởng giáo chân nhân một đi không trở lại, rất nhiều đồng môn đều hơi suy đoán trong đáy lòng. Không biết tình huống bên kia của chưởng giáo chân nhân như thế nào.

Chỉ có người khởi xướng không biết gì hết.

Ninh Túc lười biếng nhìn sắc trời. Lúc cô tới đây bầu trời còn tối đen, những ngôi sao còn lấp lánh ở trên trời. Bây giờ trời đã sáng, lớp học cơ sở tu chân lại chưa dạy xong. Tuy rằng buổi học cơ bản kia khô khan và khó hiểu, nhưng vẫn đỡ hơn là phải ngồi chờ đợi lâu như thế này. Cô hỏi hệ thống ăn dưa: “Tại sao ông ấy đi lâu như vậy? Hay là...”

Mọi người vội vàng lấy lại tinh thần, vểnh tai lên và kiên nhẫn chờ đợi lời nói tiếp theo. Hay là gì? Nói chuyện thì đừng chỉ nói một nửa nha!

Ninh Túc đợi một lúc, mới không hề để ý mà nói ra: “Té xỉu?”

Té xỉu? Té xỉu gì? Té xỉu ở đâu?

Đáy lòng của đám đệ tử đồng loạt hiện lên một từ không thể tưởng tượng —— nhà xí?

Không không không, vị đó Đại năng Hóa Thần, không phải một phàm nhân bình thường!

Ai cũng có thể té xỉu, chỉ có chưởng giáo chân nhân không có khả năng té xỉu! Không đúng, chưởng giáo chân nhân sớm đã dừng ăn lâu rồi, sao có thể bị mắc tiểu? Loại chuyện té xỉu khi đi tiểu này không hề có cứ liên quan gì đến ông ấy có biết không hả?!

Khi đám đồng môn không ngừng chửi thầm, Ninh Túc đang trò chuyện với hệ thống ăn dưa.

【 Thật ra ông ấy không có té xỉu khi đi tiểu. Nếu cô muốn nói lật xe, vậy chuyện đứa con trai giả của ông ấy đã bị vạch trần. Hiện trường còn áp lực rất lớn. 】 Tuy rằng trong miệng hệ thống ăn dưa nói “Áp lực”, nhưng giọng điệu của nó lại không hề có liên quan gì đến “Áp lực” gì hết.

Ai cũng nhìn ra được, nó thật sự là cao thủ hóng chuyện không sợ chuyện lớn.

Ninh Túc hơi hứng thú, trời càng ngày càng sáng, cô và rất nhiều đồng môn lại đang ăn không ngồi rồi. Cũng may, cô may mắn hơn bọn họ rất nhiều. Ít nhất còn có thể ăn miếng dưa giải trí giết thời gian.

“Ồ? Cậu biết à?”

【 Tôi biết. 】

Mặc dù không biết tại sao con trai của chưởng giáo chân nhân sớm không bị vạch trần, trễ không bị vạch trần mà lại bị vạch trần vào lúc này nhưng ai thèm quan tâm chứ? Dù sao Ninh Túc không hề để ý.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp