Toàn Tông Môn Đều Dựa Tôi Ăn Dưa

Chương 1: Xuyên qua


2 tháng

trướctiếp

Trời còn chưa sáng, Ninh Túc đã bị một vị sư tỷ đồng môn nhiệt tình kéo dậy từ trên giường.

“Ninh sư muội, giờ Dần sẽ bắt đầu lớp học buổi sáng. Hôm nay người giảng bài là vị chưởng giáo chân nhân rất nghiêm khắc, muội lần đầu tiên đến nghe giảng bài nên nhất định không thể đến muộn.”

Ninh Túc, một giây trước còn đang thức đêm viết luận văn:......

Cô đây là...... Xuyên không?

Không có quá nhiều thời gian cho Ninh Túc suy nghĩ, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại cũng đã bị vị sư tỷ đồng môn này lôi ra ngoài. Cũng may tu sĩ đều mặc nguyên quần áo khi đi ngủ, nên cô không cần phải thay quần áo. Vừa ra khỏi cửa, Ninh Túc mới phát hiện cả bầu trời sao còn đang lấp lánh trên cao, vào giờ này ánh trăng treo trên cao, chiếu sáng nhẹ nhàng dừng trên người nàng tạo thành một cái bóng phía sau.

Căn cứ theo kinh nghiệm thức đêm nhiều năm của mình, bây giờ nhiều lắm cũng 3, 4 giờ sáng. Cho nên, hơn ba giờ sáng nàng xuyên qua giới Tu Chân sao? Nói thật, giới Tu Chân hơn ba giờ sáng cũng yên tĩnh giống như thế giới trước của cô. Trên đường đi thậm chí còn không có tiếng côn trùng kêu, yên tĩnh quá mức.

Đi trên con đường nhỏ giữa núi tối tăm, Ninh Túc xoa cánh tay, cân nhắc mở miệng nói: "Sư tỷ, chúng ta đi tới đó bằng cách nào vậy?"

Sư tỷ giải thích: “Có Truyền Tống Trận, không thu phí. Hôm nay ta sẽ dẫn muội đi quen thuộc đường đi, bắt đầu từ ngày mai muội phải tự đi qua đó.”

Khi Ninh Túc đi theo sư tỷ đến Truyền Tống Trận, đã có tốp ba tốp năm nhóm tu sĩ cũng đang ở đó. Chờ khi đến nơi học lớp học buổi sáng, Ninh Túc mới phát hiện nàng không phải là người đến sớm. Vì đã có không ít các tu sĩ đã ngồi thiền ngay tại chỗ rồi.

Nơi học lớp học buổi sáng là một bãi đất trống, nhìn thoáng qua có lẽ chứa được gần một nghìn người. Bởi vậy có thể thấy được bây giờ nàng đang ở trong một đại tông môn có số lượng đệ tử rất đông đảo. Mà câu nói tiếp theo của sư tỷ lại càng chứng minh suy đoán của nàng là đúng.

“Từ hôm nay trở đi, các ngươi là những đệ tử nội môn và ngoại môn mới nên phải bắt đầu học tập các kiến thức tu chân cơ bản.”

Đệ tử ngoại môn và nội môn đã đông như vậy rồi? Vậy còn những đệ tử cũ sẽ đông bao nhiêu nữa?

Nói xong, sư tỷ giống như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ninh sư muội, muội còn chưa ăn Tích Cốc Đan sao?"

Ninh Túc sửng sốt, sau đó giả bộ giống như không có việc gì mà nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi học lớp học buổi sáng, muội hưng phấn quá nên quên mất."

Nói xong, cô vừa tìm kiếm khắp người quả nhiên cô móc ra một lọ Tích Cốc Đan từ trong túi lớn trên y phục đệ tử tông môn to rộng. Cô đổ ra một viên Tích Cốc Đan và ăn nó.

Ăn một viên, cảm giác đói khát biến mất ngay lập tức.

Sau khi chờ hơn nửa canh giờ, toàn bộ chỗ này hầu như đứng đầy người.

Sư tỷ nhìn sắc trời, nói với Ninh Túc: “Ninh sư muội, sắp đến giờ rồi. Tỷ phải đi đây.”

Ninh Túc: “Vâng, hôm nay cảm ơn sư tỷ." Nếu không có vị sư tỷ tốt bụng này dẫn đường có lẽ Ninh Túc sẽ giống như bị bịt kín hai mắt không biết làm cái gì hết.

Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Ninh Túc biết được vị sư tỷ này cũng có họ hàng với cô từ 300 năm trước. Đối với mối quan hệ huyết thống không hề quan trọng như vậy, sư tỷ cũng coi như đã cố gắng quan tâm chăm sóc với người họ hàng không thể xa hơn được nữa là cô.

Sư tỷ vỗ vỗ vai Ninh Túc, nói một cách chân thành: "Ninh sư muội, muội là Tam linh căn. Loại linh căn này cũng không có nổi bật gì, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì muội cả đời cũng chỉ làm đệ tử ngoại môn. Nếu may mắn muội sẽ được vị chân nhân nào đó coi trọng, có lẽ còn có thể trở thành đệ tử nội môn.”

Còn về đệ tử chân truyền hay đệ tử quan môn, vậy đừng có nghĩ đến.

Đến các tu sĩ có Song linh căn còn không thể làm đệ tử quan môn của trưởng lão, càng không cần nói đến Ninh Túc chỉ có Tam linh căn? Giới Tu chân là một thế giới vừa hiện thực vừa tàn khốc như vậy, mỗi người ở đây đều được đánh giá bằng tu vi, thiên phú và vận may của mình. Mà những người có Tam linh căn đã định sẵn kém hơn những thiên tài có Đơn linh căn.

Sư tỷ cong mắt cười: “Tuy rằng chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, nhưng muội đã thắng rất nhiều người không có linh căn rồi.”

“Nhớ cố gắng nghe giảng bài buổi sáng, cố lên!"

Đối với đệ tử ngoại môn mà nói, đây là cơ hội duy nhất để tiếp xúc gần gũi với các đệ tử nội môn. Hơn nữa còn là cơ hội cùng nhau nghe giảng bài.

Lớp học buổi sáng này sẽ kéo dài suốt cả một năm. Một năm sau, số phận của các đệ tử ngoại môn và nội môn sẽ đi theo những hướng khác nhau và chạy như điên về hướng đó.

Đệ tử nội môn sẽ học chương trình học sâu xa, tinh tế hơn. Mà đệ tử ngoại môn sẽ bắt đầu tiếp nhận một ít công việc trong tông môn.

☆ Ghi chú nho nhỏ:

Đệ tử ngoại môn: Là những người đã chính thức là thành viên của môn phái nhưng chưa phải cao tầng.

Đệ tử nội môn: Chính thức tiến vào trung tầng môn phái. Thành nội môn mới có tư cách để trưởng lão, môn chủ chú ý tới.

Đệ tử quan môn: Quan môn = đóng cửa đệ tử được thu cuối cùng của 1 người. Chịu trách nhiệm đưa ma cho sư phụ.

Đệ tử chân truyền: Thường có không quá 10 người. Một giáo phái sẽ chia thành các chi mạch. Mỗi mạch lại có truyền thừa của riêng mình. Họ sẽ là những ngươi nắm giữ truyền thừa của một mạch, sau này sẽ thành trưởng lão.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp