Ngồi trên xe Thịnh Viễn, Nguyễn Tố bất giác nhớ đến lời bạn thân từng nói, cô ấy nói, rất nhiều y bác sĩ có bệnh ưa sạch sẽ hoặc ít hoặc nhiều.
Trong xe vô cùng sạch sẽ, đến cả tấm lót chân cũng cho người ta một loại cảm giác không nhiễm chút bụi nào.
Nguyễn Tố nhìn giày mình, yên tâm, may mà hôm nay lúc ra khỏi nhà cô đã lau sạch rồi, đến trung tâm kiểm tra sức khoẻ vẫn còn sạch, chắc không khiến tấm lót này dính bụi đâu.
Trong xe không có vật trang trí dư thừa nào, thông qua gương chiếu hậu, Thịnh Viễn nhìn Nguyễn Tố, chỉ thấy cô tỏ vẻ khách sáo thì cười nói: “Cô Nguyễn muốn uống nước không?”
Nguyễn Tố lắc đầu: “Cảm ơn bác sĩ Thịnh, tôi không khát.”
Thấy Nguyễn Tố nói câu nào cảm ơn câu đấy, Thịnh Viễn buồn cười, “Xưng hô như thế nghe như người xa lạ ấy, bằng quan hệ của tôi với Minh Sùng và nhà họ Quý, chúng ta cứ gọi thẳng tên đối phương đi. Cô cứ gọi tôi là Thịnh Viễn là được, tan làm rồi vẫn nghe người ta gọi là bác sĩ, tôi căng thẳng lắm đấy.”
Nguyễn Tố cũng cười, “Được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play