Edit + Beta: Mạn Mạn
Nguyễn Tố nhìn dáng vẻ chân thành không nỡ của Đậu Tương, cuối cùng cũng đầu hàng, cô đưa tay ra định xoa mái tóc xoăn của thằng bé, nhưng lại đổi hướng đặt lên vai nó.
“Không được đâu, đây là nhẫn của mẹ cháu, cháu nên giữ lại thì tốt hơn, để sau này còn tặng cho cô gái mà cháu thích.”
Thực ra Đậu Tương không nỡ chút nào.
Nó không biết giá trị của nhẫn kim cương, chỉ nghĩ rằng đây là thứ ba đưa cho mẹ, về mặt tình cảm thì không nỡ cho người khác.
“Vậy còn thím?” Đậu Tương hỏi, “Không có nhẫn, cái cô Mạn gì kia lại cười thím, cháu không thích cô đấy chút nào! May là cô đấy không trở thành thím của cháu!”
Nguyễn Tố ngẫm nghĩ, thả túi đồ trong tay xuống, lấy một chiếc nhẫn bạc từ trong túi xách ra đưa cho Đậu Tương xem, “Cháu nhìn đi, thím cũng có nhẫn mà.”
Chiếc nhẫn bạc này là của mẹ nuôi cho cô.
Không phải là thứ đồ quá giá trị, nhưng lại là chiếc nhẫn mẹ nuôi trân trọng nhất.
Mẹ nuôi của cô không phải là mẹ ruột của Nguyễn Mạn. Không bao lâu sau khi được sinh ra, cha mẹ ruột của Nguyễn Mạn tưởng cô là con gái của bọn họ, mà họ lại muốn sinh con trai nên đã vứt bỏ cô trước cổng bệnh viện. Hộ lý [1] ở bệnh viện bèn bế cô đưa cho mẹ nuôi vì bà không thể sinh con, người thân xung quanh muốn tìm một đứa trẻ sau này phụng dưỡng bà khi về già. Chỉ tiếc là khi cô vừa qua sinh nhật 10 tuổi, mẹ nuôi chưa kịp hưởng phúc thì đã qua đời vì bạo bệnh.
[1] Hộ lý (Gốc là ‘护工’): đây không phải nhân viên của bệnh viện mà thường do người nhà thuê để chăm sóc cho bệnh nhân. Có nghĩa khác là người giúp việc, người chăm sóc cho người già, bệnh nhân.
“Nhẫn này ai cho thím vậy?” Đậu Tương lại tò mò hỏi, “Cũng là của mẹ thím ạ?”
Nguyễn Tố gật đầu, “Là mẹ thím cho.”
Đậu Tương thở dài một cái, “Trước kia cháu từng nghe nói bà Nguyễn thiên vị, thì ra là thật, chiếc nhẫn bà ấy cho thím trông thật khó coi.”
Nguyễn Tố cười nhưng không sửa lại lời thằng bé, “Mặc dù không đẹp cho lắm nhưng thím rất thích.”
Đậu Tương nhìn thím nhỏ nhà mình, chỉ thấy thím thật đáng thương, so với nó còn đáng thương hơn. Nó thở dài, sau đó dường như nhớ tới chuyện gì, hai mắt sáng lên, kéo kéo tay áo cô, cam đoan nói: “Thím yên tâm, chú của cháu rất lợi hại, đợi chú tỉnh lại nhất định sẽ mua cho thím chiếc nhẫn to nhất đẹp nhất, tức chết cái cô Mạn kia luôn!”
Đậu Tương cũng giống mẹ Quý, thằng bé vô cùng tin tưởng rằng ngày nào đó chú nó sẽ tỉnh lại, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.
Nguyễn Tố cười, “Được.”
Hai người vui vẻ trở về nhà. Mẹ Quý thấy Đậu Tương ôm một chiếc ô tô điều khiển từ xa về, khóe môi khẽ giật nhưng không nói gì cả.
Buổi trưa, Nguyễn Tố vào bếp. Máy hút mùi không có hiệu quả lắm. Mùi khói bếp bay đến phòng khách. xộc thẳng vào mũi mẹ Quý và Đậu Tương.
Nguyễn Tố thích tự mình vào bếp nấu ăn, mặc dù hơi phiền phức nhưng tiết kiệm hơn mua đồ ăn bên ngoài nhiều. Ví dụ như bữa trưa hôm nay, nếu gọi đồ ăn ngoài ít nhất cũng phải mất hơn 100 tệ. Nếu cô có thể tự làm thì chỉ hết có 70, 80 tệ là cùng, còn có thể ăn được hai bữa. Thật tốt!
Đậu Tương và mẹ Quý nhìn thức ăn trên bàn thì càng đói bụng hơn.
Có cánh gà chiên coca, cá rô hấp, tôm luộc, còn có một bát canh nấm, có thể nói đầy đủ màu sắc và mùi vị.
Bữa cơm này, cả ba người đều ăn rất ngon lành.
Buổi chiều, Nguyễn Tố quay về phòng lật người Quý Minh Sùng lại để mát xa. Chăm sóc một người sống thực vật sợ nhất là bị hoại tử. Cô làm theo lời bác sĩ dặn, dìu anh tập động tác ngồi lên lại nằm xuống. Cứ liên tục như vậy, một lát sau cả người cô đã đẫm mồ hôi. Dù bây giờ Quý Minh Sùng đã gầy hơn nhiều, nhưng anh vẫn là một người trưởng thành thân cao mét tám. Bác sĩ còn nói ngày thường nên trò chuyện với anh. Nguyễn Tố nhìn Quý Minh Sùng thế này, thật sự không biết nên nói chuyện gì với anh.
Cô không tin anh có thể nghe thấy được.
Có điều lúc này dường như anh đã trở thành một một nơi rất tốt để trút bầu tâm sự.
Nhớ tới những lời Đậu Tương nói hôm nay, Nguyễn Tố bất giác nhẹ giọng kể.
Cô vừa mát xa cho anh vừa nói: “Mai là ngày lại mặt, nên nói sao nhỉ, tôi thực sự không muốn trở về ngôi nhà đó một chút nào. Chuyện gì sẽ xảy ra khi về nhà, tôi đều có thể đoán được. Nhưng nói không về cũng không được, dù sao bên ngoài thì đó vẫn là nhà mẹ đẻ của tôi. Con người lúc nào cũng vậy, luôn phải làm vài việc mình không muốn làm… Thỉnh thoảng tôi nghĩ rằng, nếu tôi không quay trở về với thân phận này, có lẽ anh sẽ nhận được sự chăm sóc tốt hơn, bởi vì so với tôi, ba mẹ thích Nguyễn Mạn hơn, chắc chắn sẽ giúp đỡ chị ấy.”
Chuyện gì lần đầu làm cũng khó khăn. Ban đầu khi mới nói chuyện với Quý Minh Sùng, cô có hơi mất tự nhiên, nhưng rồi cũng thành thói quen.
Cô nhỏ giọng nói xong, anh chẳng có phản ứng gì.
Có điều trong phòng vẫn rất ấm áp. Tấm chăn được phơi dưới ánh nắng tỏa ra một mùi hương dễ chịu.
Khác với nhà họ Quý, hiện tại phòng khách nhà họ Nguyễn đèn điện sáng trưng, khắp nơi lộ vẻ xa hoa. Cùng với sự sụp đổ của nhà họ Quý, giấc mộng liên thủ để trở nên lớn mạnh hơn của nhà họ Nguyễn cũng tan thành mây khói. Nhà họ Nguyễn bị ảnh hưởng, công ty cũng xuống dốc, tuy nhiên tình hình tốt hơn nhà họ Quý nhiều. Ít ra công ty vẫn được vận hành bình thường, chẳng qua lợi nhuận hằng năm không được khả quan cho lắm.
Nguyễn Mạn thấy cha Nguyễn và mẹ Nguyễn không yên lòng, khóe miệng không khỏi giật giật.
Cô ta đã chung sống với cái nhà này hai đời rồi. Giờ bọn họ nghĩ gì cô ta đều nắm rõ. Cha Nguyễn chắc chắn đang phiền muộn vì việc ở công ty, còn mẹ Nguyễn thì lo chuyện ngày mai.
Ngày mai Nguyễn Tố sẽ về nhà lại mặt. Bây giờ Nguyễn Tố đã trở thành chuyện cười cho thiên hạ.
Rõ ràng vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lại phải gả cho một người sống thực vật. Mà mẹ Nguyễn vẫn còn chút đau lòng cô con gái ruột. Tình cảm của mẹ Nguyễn dành cho Nguyễn Tố rất mâu thuẫn, mặc dù là miếng thịt rớt từ trên người bà xuống, nhưng lại không lớn lên bên cạnh bà, cả hai mẹ con đều cảm thấy xa lạ với đối phương. Biết rõ con bé là con gái bà, lí trí nói rằng nên gần gũi yêu thương nhưng thân thể lại bài xích người xa lạ này.
Bây giờ Nguyễn Tố đã gả cho Quý Minh Sùng, mẹ Nguyễn chỉ muốn bù đắp một chút vì tình cảnh của con gái. Nghĩ đến việc này, tình thân ít ỏi bị phóng đại hơn một ít.
Bà lo lắng cho Nguyễn Tố, nhưng lại sợ nhìn thấy cô.
Thấy mẹ Nguyễn rối rắm như vậy, Nguyễn Mạn không nhìn nổi nữa, lúc này mới lên tiếng khuyên bà: “Mẹ, mẹ đang lo lắng cho Tố Tố ạ? Thật sự không cần đâu, lúc đó em ấy tự nguyện nhận mối hôn sự này mà. Hơn nữa, con người bà Quý như thế nào, chẳng phải mẹ rõ nhất hay sao?”
Quả nhiên nghe xong những lời này, mẹ Nguyễn lấy lại được tinh thần, “Đúng, con nói phải. Bà Quý thích nhất là sưu tầm trang sức quý báu, chắc chắn bà ta sẽ nghĩ đến việc bảo toàn mạng sống, nhất định sẽ để lại đường lui cho mình.”
Rất nhiều người cũng nghĩ như vậy, Nguyễn Mạn ban đầu cũng nghĩ thế, không, chính xác là đời trước.
Đời trước, Nguyễn Tố không xuất hiện. Từ nhỏ Nguyễn Mạn đã thích Quý Minh Sùng, chỉ là kém anh vài tuổi, khi cô ta còn học trong nước thì anh đã ra nước ngoài rồi. Chờ đến lúc anh về nước, cô ta lại đi nước ngoài. Dưới sự thúc đẩy của cô ta, cha mẹ nổi lên ý định muốn liên hôn với nhà họ Quý, khi đó vốn là trèo cao, cha Nguyễn mất rất nhiều công sức mới làm được việc này. Cô ta vô cùng vui sướng vì có thể trở thành vợ sắp cưới của người trong lòng, lại càng phấn khởi vì ngày càng đến gần vị trí phu nhân nhà họ Quý.
Chỉ là không lâu sau, Quý Minh Sùng gặp chuyện, cô ta cũng nghĩ anh sẽ tỉnh lại. Nào ngờ cô ta chờ mãi, chờ đến khi cha Quý qua đời, nhà họ Quý phá sản, anh cũng không tỉnh. Khi ấy lòng cô ta đã hơi nguội lạnh, suy nghĩ muốn gả cho Quý Minh Sùng không còn kiên định như trước nữa. Cha Nguyễn lại không muốn người khác nói ông là kẻ vong ơn bội nghĩa, buộc cô ta phải gả qua đó. Khi ấy cô ta nghe nói bà Quý vẫn còn ít của cải và một hòm châu báu, đành cắn răng gả tới nhà họ Quý.
Ai ngờ trong tay bà Quý vốn chẳng có gì hết. Cô ta lén lút tìm trong nhà, chỉ thấy một khoản tiền tiết kiện không đến 100 nghìn tệ.
Rõ ràng ngày xưa bà Quý có nhiều vòng tay phỉ thúy lắm cơ mà, lấy bừa một cái cũng có giá trị hơn ngàn vạn lần.
Bà Quý đối xử với cô ta không tốt chút nào, lúc nào cũng lời mặn lời nhạt. Từ khi đến nhà họ Quý, cô ta phải dựa vào sự giúp đỡ từ nhà họ Nguyễn mới có thể duy trì cuộc sống như tiểu thư bình thường. Nói ra chỉ tổ làm trò cười cho người khác.
Đến cả đứa con nít nhà họ Quý cũng đối xử lạnh nhạt với cô ta, chưa bao giờ gọi cô ta là thím cả.
Hai vị tổ tông này coi cô ta như người vô hình. Sau này bà Quý bảo cô ta đi nhưng cô ta không chịu. Cái gì cũng chưa lấy được, sao có thể đi dễ dàng như thế. Cứ lãng phí mấy năm như vậy, rốt cuộc cô ta không thể chịu đựng cuộc sống như thế này được nữa, bèn làm tình nhân của một gã đàn ông đã có vợ. Cô ta chưa kịp nghĩ ra cách mang thai để thượng vị thì đã bị vợ của gã kia lên kế hoạch hại chết.
Mãi cho tới khi cô ta chết rồi, Quý Minh Sùng vẫn chưa tỉnh lại. Cô ta cũng không được nhìn thấy trang sức châu báu của bà Quý.
Chắc hẳn ông trời cũng thấy cô ta đáng thương, vậy mà lại để cho cô ta sống lại lần nữa. Cô ta không thèm giữ bí mật của kiếp trước nữa, nghĩ cách khiến cho cha mẹ Nguyễn biết cô ta không phải con ruột của họ. Về sau cha mẹ Nguyễn tìm được con gái ruột, cô ta vội vàng đẩy cọc hôn sự này sang. Không ai biết ngày hôm qua cô ta sung sướng cỡ nào, cuối cùng thì cô ta cũng sửa lại được vận mệnh của mình!
Kiếp này, cô ta quyết không nhảy vào cái hố lửa nhà họ Quý này nữa.
Còn phần Nguyễn Tố thấy thế nào thì không thuộc phạm vi quan tâm của cô ta. Kiếp trước cô ta đã sống một đời bi thảm thay Nguyễn Tố, vốn là Nguyễn Tố thiếu nợ cô ta, giờ chẳng qua trả lại như cũ mà thôi!
Nhớ tới ngày lại mặt ở kiếp trước, cô ta một mình trở về nhà mẹ đẻ, bà Quý chẳng bày tỏ gì và cũng không hề quan tâm.
Ngày mai Nguyễn Tố về lại mặt, chắc chắn cũng chỉ có một mình.
Nguyễn Mạn nhìn gương mặt của bà Nguyễn, trong đầu đột nhiên mường tượng ra khuôn mặt của Nguyễn Tố.
Không biết kiếp trước Nguyễn Tố sống như thế nào, có điều chắc chắn sống tốt hơn cô ta nhiều. Có một gương mặt như vậy, chỉ cần biết cách tận dụng, nhất định cuộc sống sẽ trôi qua dễ dàng.
Đương nhiên đó chỉ là chuyện ở kiếp trước. Kiếp này dù Nguyễn Tố có xinh đẹp thế nào thì sau khi bị bà Quý ác độc kia hành hạ, không biết sẽ trở thành cái dạng gì.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Nguyễn Mạn càng thêm dịu dàng, tiếp tục an ủi mẹ Nguyễn, “Còn phải nói sao, chắc chắn ngày nào Tố Tố cũng sống rất tốt, mẹ đừng lo quá.”