Quý Minh Sùng nói không có việc gì, có khả năng thật sự không có vấn đề gì cả.
Nguyễn Tố không phải là người thích truy hỏi kỹ càng mọi việc, nghĩ thầm rằng không có việc gì thì thôi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, mẹ Quý đi ăn về, Đậu Tương lững thững theo sau, gương mặt ỉu xìu như cà tím thấm sương [1].
[1] Nguyên văn 霜打的茄子 sương đả đích gia tử: câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương Bắc. Mỗi khi cuối thu, nhất là sau khi tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng mười), đất phương Bắc bởi vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà trên thực vật kết một tầng sương mỏng, mà lúc này quả cà chưa hái (quả cà có chịu được nhiệt độ cao nhưng sợ lạnh), không chịu được sương lạnh kích thích mà khiến da bên ngoài nhăn nheo -> để chỉ một người tinh thần uể oải không phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn…
Chuyện này là sao?
Nguyễn Tố nhìn về phía mẹ Quý, dùng ánh mắt thể hiện nghi ngờ của bản thân.
Mẹ Quý khẽ lắc đầu, tỏ vẻ bà cũng không biết. Bà không biết thật, đã hỏi cháu trai vài lần nhưng cháu trai rất kín miệng, không chịu nói ra. Bà cũng không còn cách nào, định giao việc này cho Nguyễn Tố xử lí.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT