Trên đường tan học, Nguyễn Tố mặt ủ mày chau, cô bé đi bộ ven hồ với chiếc cặp nhỏ trên lưng một cách chậm rãi.
Năm nay cô bé 9 tuổi rưỡi, đã đến tuổi hiểu chuyện. Cô biết mẹ mình mắc bệnh nặng lắm, tóc bắt đầu rụng nhiều. Rõ ràng trước kia tóc của mẹ vừa đen vừa suôn mượt mà giờ xơ xác đi hẳn. Cô nghe mấy thím hàng xóm nói thầm với nhau mẹ không sắp ổn rồi, chắc không qua khỏi năm nay.
Cô bé thấy khó chịu, lúc này xung quanh không có ai chú ý đến cô, cô cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. Nhìn thấy mẹ mình đau đớn đến vậy, cô bé muốn giúp nhưng chẳng biết làm sao, cũng không biết ba đã đi đâu. Mọi người nói ba của cô đã bỏ chạy vì sợ gánh nặng đè lên vai nhưng cô không tin, mẹ cũng sẽ không tin.
Trên thế giới này, người yêu mẹ cô nhất chính là ba, người khác có thể bỏ rơi mẹ nhưng ba thì không.
Nhưng mà ba đi đâu rồi?
Nguyễn Tố giơ ngón tay lên tính, ba cô đã rời đi hơn nửa năm rồi.
Chẳng lẽ ba cũng xảy ra chuyện ư? Cô nức nở thành tiếng vì suy nghĩ đó của mình. Khi trước mắt dần trở nên mơ hồ, một giọng nói đượm vẻ mỏi mệt song lại vô cùng quen thuộc vang lên đằng sau cô —
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT