Sắc trời u ám, mưa to trút xuống.
Thời tiết như thế này không tốt chút nào, Nguyễn Tố đã chịu đựng suốt hai buổi tối, cô đang đứng ở cuối hành lang tĩnh lặng ngẩng đầu nhìn không trung.
Trong nhà tang lễ, nơi nào cũng thật yên tĩnh. Trước kia Nguyễn Tố không hiểu tại sao vào giờ khắc sinh ly tử biệt, biểu cảm trên mặt gia quyến luôn đờ đẫn vì chết lặng nhiều hơn là bi thương, giờ cô đã loáng thoáng hiểu ra. Nỗi buồn thực sự sẽ không dừng lại ở một thời điểm nào đó mà nó sẽ xuyên suốt quãng đời còn lại của cô. Tựa như năm ấy khi mẹ nuôi ra đi, cô nhìn di ảnh, ngửi mùi nhang đèn vàng mã khắp căn phòng, song nước mắt lại chẳng thể rơi xuống.
Năm 10 tuổi ấy, cô đã mất người thân quan trọng nhất trong đời. Ngày ấy, cô đã không khóc suốt một tuần, nhưng sau này lúc hơn 20 tuổi, có lần bắt gặp một bóng dáng trông giống mẹ nuôi, cô chạy theo cả quãng đường, ngây ngốc nhìn theo. Đến khi dì đó lên xe bus, cô đứng bên đường nước mắt tràn mi vì nỗi nhớ khôn nguôi. Từ năm 10 tuổi đến năm 30 tuổi, suốt 20 năm, không có ngày nào cô không thôi nhớ mẹ, chưa bao giờ lãng quên hình bóng mẹ.
Năm nay cô 30 tuổi.
Cô lại mất đi một người thân khác vô cùng quan trọng trong cuộc đời.
Con người được chia thành tốt và xấu, dường như bệnh tật cũng như thế. Có loại bệnh sẽ cho người ta cơ hội sống sót, có loại bệnh chẳng cho người ta chút thời gian nào. Cơ thể của mẹ Quý đã đến cực hạn, mấy tháng trước bọn họ đã tới gặp vô số bác sĩ từ Tây y đến Trung y, kết quả đều giống nhau. Người mẹ này kiên cường chờ con trai tỉnh lại, thấy con trai ngày một tốt hơn, rốt cuộc bà cũng yên tâm, thân thể không chống đỡ được nữa, hóa ra dầu hết đèn tắt chỉ là vậy thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play