BÉ CON ỐM YẾU CỦA LÃO ĐẠI

Chương 2


2 tháng


06

Những ngày kế tiếp, tôi chỉ làm ổ ở nhà, ăn ăn ngủ ngủ, sống khá thoải mái.

Hách Liên Dật gần đây hẳn là không bận lắm, ban ngày thỉnh thoảng ở nhà, mỗi bữa đều ăn cùng tôi.

Chỉ là sau khi cơm nước xong, hắn sẽ nói: “Cái lượng cơm này của cậu, còn ít hơn cả A Đoàn.”

Tôi sửng sốt một chút: “A Đoàn là ai?”

“Con mèo nhà một người bạn.”

Hắn càng nói càng quá lời: “Nếu chỉ có mình cậu ở nhà ăn, một tuần trôi qua có khi cả cái thùng gạo cũng không mất một lớp rìa.”

Nào có khoa trương như vậy.

Tôi hừ mũi một tiếng, không để ý tới hắn.

07

Ngày hôm đó, tôi cầm một quyển sách, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc mê mẩn.

Hách Liên Dật ngồi ở cách đó không xa, đang gõ trên laptop, không biết đang chơi game hay làm việc.

Tôi cảm thấy hơi khát nước, đứng dậy muốn đi rót ly nước uống.

Nhưng không biết có phải do đọc sách quá lâu hay không.

Mới vừa đứng lên, trước mắt đột nhiên bị một mảnh đen nhánh bao trùm, sau đó cơ thể không theo điều khiển, cả người tôi ng/ã về phía trước.

Một tiếng "Rầm" vang lên, tôi ng/ã mạnh xuống đất, đầu óc tr/ống r/ỗng trong chốc lát, đ/au đ/ ớn đến mờ mịt.

“Vân Vẫn!”

Mấy giây sau, tôi cảm giác mình bị một đôi tay hữu lực ôm lấy, dựa sát bên một lồng ngực cứng rắn ấm áp.

Cảm giác choáng váng thật lâu không tiêu tan, tôi khó chịu nhăn mặt, ý thức mơ hồ, được người đàn ông ôm vào trong ngực.

“Vân Vẫn, Vân Vãn?”

Hứa Liên Dật đặt tay lên trán tôi lau lau, gọi tên tôi từng lần một.

Một lúc sau, tôi mới tỉnh lại, mơ hồ đáp một tiếng: “A?”

Mở mắt ra, trong tầm nhìn mờ mịt của tôi là Hứa Liên Dật đang nhíu chặt mày, môi mỏng kéo thành một đường thẳng.

Hai mươi phút sau, bác sĩ gia đình mà Hứa Liên Dật gọi đã đên.

Kiểm tra cho tôi.

Nguyên nhân gây choáng váng ng/ã xuống đ/ ột ngột không phức tạp, là do bị hạ đường huy/ết.

Cũng may khi ng/ã xuống không bị đ/ập đầu vào góc bàn trà, không bị thương nặng, nhưng vùng vai phải bị bầm tím một mảng lớn.

Trên làn da trắng nõn trông hết sức đáng sợ.

Bác sĩ cũng tiến hành kiểm tra toàn diện cho tôi.

Một đống vấn đề nhỏ lớn, nói tóm lại chính là tình trạng thân thể cực kỳ kém, cần phải chăm sóc kỹ càng, nếu không sẽ dễ mắc b/ ệnh nặng.

08

Tôi lười biếng làm ổ ở trên ghế sofa, nhìn bác sĩ đưa thuốc bôi ngoài da cho Hách Liên Dật, nói với hắn tần suất bôi thuốc và những điều cần chú ý.

Cảm giác hẳn đã nói chuyện với bác sĩ thật lâu thật lâu, sau đó nói cái gì tôi đều không nghe vào, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi lại ngủ mất.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có người ngồi xổm trước mặt tôi, nhẹ than một tiếng: “Tiểu tổ tông, đừng ngủ ở đây.”

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông khẽ nhăn mày, dường như rất b/ất m/ãn với hành động của tôi.

“Đứng lên bôi thuốc, chờ lát nữa lên lầu ngủ.”

Tôi chậm rãi ngồi dậy, đang định mang dép, một khắc sau lại bị hắn một tay luồn dưới chân, một tay ôm lưng bế lên.

Còn cố ý tránh v/ết thương ở vai tôi.

Tôi bị hành động bất ngờ của hắn làm s/ợ hế/t h/ồn, không nhịn được kinh hô thành tiếng: “Hách Liên Dật -- ”

"Làm sao?" Thần sắc hắn không thay đổi, “Đi hai bước là gục, còn muốn lên lầu?”

“Mặt mũi trắng như thế này, tôi tô mấy lớp phấn cũng không đuổi kịp.”

Thôi vậy, không nói lại hắn.

Suy nghĩ một chút, tôi đặt tay lên cổ hắn, yên tâm thoải mái tiếp nhận sự "phục vụ" của hắn.

Dù sao chúng tôi cũng kết hôn rồi.

Bước chân của hắn dừng lại một chút, sau đó nhịp bước vững vàng lên lầu.

Đưa tôi vào phòng của tôi.

Vết thương ở bả vai, tôi không thể tự bôi thuốc, vì vậy chỉ có thể để Hách Liên Dật "làm dùm".

Lòng bàn tay của hắn rất nóng, động tác cũng nhẹ nhàng.

Nhưng khi bàn tay lớn đó chạm vào vết thư/ ơng, tôi vẫn là không nhịn được run run.

"Nhịn một chút." Hắn giương mắt nhìn tôi, dưới ánh đèn, vẻ mặt gần như dịu dàng.

09

Hách Liên Dật đưa tôi đi xem bác sĩ Trung y nổi danh ở địa phương, kê đơn thuốc, nghe thầy thuốc già nói rất về nhiều các biện pháp điều dưỡng thân thể.

Còn thuê một chuyên gia dinh dưỡng, nói rằng sẽ phụ trách một ngày ba bữa của tôi, điều chỉnh chế độ ăn uống dựa trên những thức ăn kiê/ng k/ỵ, sắp xếp hợp lý ba bữa ăn lành mạnh cho sức khỏe.

Tôi cảm thấy quá phóng đại, khuyên hắn: “Không cần phải vậy đâu...”

Hắn ý vị không rõ nhìn tôi một cái, gạt bỏ.

“Nếu em có xảy ra chuyện gì b/ất trắc, đến lúc đó bên ngoài sẽ nói là tôi khắc chồng, tôi phải giải thích thế nào?”

Lý do này tôi hoàn toàn không nghĩ đến.

Hắn nhớ rõ thời gian phải bôi th/uốc trên vết thương hơn cả tôi, khi đến giờ hẳn im lặng đi tới bôi thuốc cho tôi.

Nhiều lần như vậy, khi hắn vừa đến trước mặt tôi liền tự giác nằm sấp ở trên giường, cởi áo để lộ vai.

Gần đây, hắn luôn nhìn tôi chằm chằm.

Thuốc đông y đã sắc xong nhất định phải nhìn thấy tôi uống hết, muốn lén lút tr/ốn một lần cũng không được.

Ban ngày, khi tôi đọc sách trong thời gian dài, hắn sẽ đứng dậy rút sách từ trong tay tôi, nhắc nhở: “Đừng xem quá lâu, đứng dậy đi lại đi.”

Khi hắn không có ở đây, sẽ để dì Vương ở nhà nhìn chằm chằm tôi.

Mặc dù đôi khi người này ngoài miệng đ/ộc đ/ ịa, nhưng gần đây quả thật chiếu cố tôi rất nhiều.

Tôi có chút áy náy, mặt chôn ở trong gối, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, vất vả rồi.”

Hách Liên Dật thật lâu không nói lời nào, động tác trên tay cũng ngừng.

Tôi nghi ngờ quay qua nhìn hắn, nhìn thấy đôi tai của hắn có một chút đỏ ửng khả nghi.

"Cũng đã kết hôn rồi, còn nói những thứ này.” Giọng hắn "h/ung d/ữ" hơn mấy phần, “Em cho rằng gọi “chồng” là vô ích sao?”

10

Bầu trời mây đen giăng đầy, bao phủ thành phố, tiếng sấm vang vọng.

Sắp đổi mùa rồi.

Mặc dù tôi đang ở trong biệt thự, không cảm nhận được sự thay đổi về nhiệt độ, nhưng nhìn thấy bên ngoài một mảng màu xám u ám, vẫn cảm giác trái tim bị trùm lên một tầng khói m/ ù, rất không thoải mái.

Ban đêm, nằm ở trên giường, tôi nghe bên ngoài truyền tới tiếng mưa lớn và tiếng sấm k/ inh ho/àng, bàn tay nắm chặt tấm chăn trong vô thức.

Trong phòng nhiệt độ vẫn như bình thường, trong chăn còn ấm áp hơn.

Nhưng tôi cảm thấy toàn thân bắt đầu phát lạnh, không ngừng run rẩy.

Tôi không thích trời mưa, không phải là ch/án gh/ét, nói rằng sợ hãi thì đúng hơn

Bởi vì nó sẽ đánh thức những ký ức tối tă/m kh/ắc sâu trong đáy lòng tôi.

Cũng là đêm giông tố giống như vậy, tiếng sấm ch/ói t/ai, tiếng mưa rơi, khi tôi còn nhỏ, bị người thân kéo lấy cổ áo, mặc cho tôi khóc lóc v/an x/in như thế nào, vẻ mặt đó vẫn không dịu xuống một chút nào.

“Đúng là gieo họa, tao nên gi*t ch*t mày từ lâu rồi-- ”

Ông ta vừa nói xong, rồi dùng sức ném một cái, ném tôi xuống đại dương sâu thẳm không thấy đáy.

Nước biển tranh nhau r/ót vào miệng mũi tôi, cảm giác nghẹt thở qu/ấn chặt lấy tôi.

Lạnh lẽo và tối tăm khi đó đến bây giờ vẫn không thể xóa đi.

Nếu không có ngư dân tốt bụng kịp thời phát hiện cứu lên, tôi đã sớm t/áng th/ân dưới đại dương tối tăm kia rồi

11

Tôi kéo chăn che kín mặt, nhắm mắt lại, muốn lờ đi tiếng sấm từ ngoài cửa sổ.

Sự lạnh lẽo trong ký ức không thể bỏ qua được.

Sự lạnh lẽo này tựa hồ biến thành thực thể, giống như â/m h/ồn không tan quấn lấy tôi.

Không thể chịu đựng được nữa, tôi đứng dậy xuống giường, ôm gối đi ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Hách Liên Dật bên cạnh.

Không chờ bao lâu hắn đã mở cửa.

Hắn mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và quần ngắn đến đầu gối, bắp thịt chỗ cánh tay và ngực như ẩn như hiện, đường cong lưu loát, tràn đầy d/ã tính.

Thật là một thân hình tốt.

Nhìn thấy tôi, trong mắt hắn thoáng qua vẻ ngoài ý muốn, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.

“Bên ngoài lạnh lẽo, sao lại mặc ít như vậy.”

Hách Liên Dật kéo tôi vào phòng, đóng cửa, ngăn cách hơi lạnh ở bên ngoài hành lang.

Tôi mím môi, ôm chặt gối ở trong ngực: “Chồng ơi, em sợ.”

Dựa vào kinh nghiệm trước đó, khi gọi như vậy, bất kể tôi có yêu cầu gì, hắn hơn phân nửa sẽ không từ chối.

Dù sao, đêm nay tôi cũng không muốn ngủ một mình.

Vẻ mặt hắn hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường.

“Có việc thì là chồng, không có việc thì là Hách Liên Dật đúng không?”

Dù nói như vậy, nhưng lại không chút do dự cầm cổ tay tôi dẫn vào phòng.

"Đêm nay ngủ ở đây." Hắn cau mày, “Tay làm sao lại lạnh như vậy?”

Tôi sợ lạnh, hơn nữa còn là thể hàn, tứ chi thường xuyên lạnh như băng, ấp làm sao cũng không thể ấm lên. B/ệnh cũ rồi, không k/ỳ qu/ ái.

Thấy tôi không trả lời, hắn cũng không tức giận.

Ra hiệu cho tôi đi đến nằm xuống giường.

Tôi đặt gối lên, chui vào trong chăn.

Chắc hẳn vừa rồi hắn chuẩn bị đi ngủ, trong chăn lưu lại hơi ấm còn dư lại.

Rất nhanh, hắn cũng vén chăn lên nằm xuống.

Cái giường này vừa lớn vừa mềm, dư sức đủ cho hai người đàn ông trưởng thành chen chúc.

Không biết có phải là ảo giác hay không, thân thể Hách Liên Dật có chút cứng ngắc, cũng không dám nhìn tôi.

Bên cạnh có hơi thở quen thuộc của một người khác, tôi dần dần thả lỏng lại, cơ thể bắt đầu ấm lên.

Nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Vì vậy, tôi di chuyển về phía hắn.

Hách Liên Dật ban đầu còn nằm ngửa đột nhiên quay người, đối diện với tôi, bàn tay chụp tới, kéo tôi vào trong ngực.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play