Quân Hôn 80: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Cho Thủ Trưởng Mặt Lạnh

Chương 7


2 tháng

trướctiếp

Hiện tại Lục Mạn Mạn được ông chồng rẻ tiền chu cấp tài chính, tâm trạng lập tức thoải mái hơn nhiều, cô dắt Chi Chi ra cửa, Chu Bỉnh đi theo một bên, ngoan ngoãn che dù chống nắng cho cô.

Kết quả vừa đi ra khỏi cửa lớn, một đôi nam nữ đột nhiên xông tới kích động nói: "Mạn Mạn?"

Lục Mạn Mạn: "... ?"

Hai người đã ngoài sáu mươi tuổi, cách ăn mặc cũng giống những người bình thường ở niên đại này, nhìn thấy Lục Mạn Mạn thì hành xử thân mật cứ như thể cô là con gái ruột đã thất lạc nhiều năm ở bên ngoài vậy.

Người phụ nữ nói: "Tôi chỉ nhìn một chút đã nhận ra, Mạn Mạn có vẻ ngoài xinh đẹp hơn chị của nó nhiều, đó là kiểu cho dù ở trong đám đông cũng sẽ là người đầu tiên được chú ý tới, đúng là làm vợ của sĩ quan có khác, xinh đẹp hơn trước kia!"

Người đàn ông không ngừng hùa theo: "Đúng vậy đó, đúng vậy đó!"

Cuối cùng hai người mới nói đến vấn đề chính: "Mạn Mạn, chúng ta là chú Tống Bảo Căn và thím Hương Liên, có phải cháu không nhận ra chúng ta không?"

Lục Mạn Mạn nhận ra cái cọng lông, chẳng qua cũng đoán được đây chính là chú thím họ của đồ bỏ đi.

Ai có thể ngờ được, dù bọn họ không thể vào trong khu nhà ở nhưng có thể đợi cô ở cửa chính chứ.

Cô trợn tròn đôi mắt xinh đẹp: "Sao mà cháu quên được, năm đó không phải hai người đã tự tay dán báo lớn của cha mẹ cháu sao?"

Vẻ mặt hai người lúc đỏ lúc trắng, sau đó thậm chí còn rơi nước mắt hối hận biết vậy chẳng làm, nhưng đảo mắt lại lấy ra một đống lý do giải thích qua loa, nói rằng khi trước làm như vậy là vì muốn bảo vệ cha mẹ của Lục Mạn Mạn, nói cho dù sớm hay muộn thì cha của Lục Mạn Mạn cũng sẽ bị vạch trần, bọn họ làm trước chẳng qua là vì muốn bảo vệ cha mẹ của Lục Mạn Mạn thôi.

Thật sự coi Lục Mạn Mạn là một đứa trẻ ba tuổi.

Lục Mạn Mạn cũng chẳng thèm nói dóc với họ: "Lời này lấy để lừa quỷ đi, sau này đừng để cháu nhìn thấy hai người là được."

Không nghĩ tới câu này lại chọc phải tổ ong vò vẽ, thế mà hai người già đặt mông ngồi dưới đất khóc lóc kêu trời kêu đất, nói gần nói xa Lục Mạn Mạn không thể không nhận họ hàng thân thích với bọn họ, bọn họ là chú thím thân thiết của cô.

Lục Mạn Mạn cảm thấy buồn cười, thật sự coi cô như bùn tùy ý nhào nặn, sợ mất mặt mũi không trị được bọn họ hay sao?

Kết quả là đại đa số người ở niên đại này giống như đều rất đơn thuần giản dị, giàu tình người/thích xen vào việc của người khác, nhìn thấy hai người già ngồi dưới đất gào khóc, trong nháy mắt vây quanh, không đồng ý nhìn về phía Lục Mạn Mạn, hình như còn có hai người có vẻ muốn đứng lên tranh luận với cô.

Nhìn thấy Lục Mạn Mạn một thân một mình, Chu Bỉnh ở phía sau không nhịn được chạm nhẹ vào cánh tay của cô, nhỏ giọng nói: "Thím, có cần cháu đến phòng bảo vệ gọi người không?"

Gọi người tới đây làm gì, kêu người ta hòa giải việc nhà hay là đánh trống cổ vũ?

Nhưng mà Lục Mạn Mạn là một người coi trọng thể diện, không thích cãi lộn với người khác, lại nói giết người không cần dùng đao, lúc này liền nói: "Hai người làm cái gì vậy, người nào không biết còn tưởng cháu bắt nạt hai người đấy. Trên mặt đất rất lạnh, có lời gì đứng lên nói đi."

Hai người thật sự cho rằng cô tuổi trẻ da mặt mỏng, trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, vì vậy rất nhanh bò lên, lại mở miệng gọi một tiếng Mạn Mạn nghe như rất thân mật.

Lục Mạn Mạn: "Bây giờ tôi còn có chính sự không thể bị trì hoãn, các người tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, đợi tôi trở lại rồi nói sau."

Hai người kia lập tức nói: "Chúng ta, chúng ta cũng không có chỗ để đi."

Lục Mạn Mạn mỉm cười: "Đi thôi, tôi sẽ dẫn hai người đến nhà khách nghỉ ngơi một chút."

Hai người kia lập tức vui vẻ.

Lục Mạn Mạn đưa hai người đến nhà khách của bộ phận hậu cần, bởi vì dù sao cũng là thân nhân của quân khu, sau khi chứng minh thân phận người nhà thì không cần đến thư giới thiệu phiền phức.

Lục Mạn Mạn thuê một căn phòng ở quầy lễ tân, quay đầu nói: "Được rồi, mười hai tệ, các người trả tiền đi, tôi đi làm chính sự trước, tối nay gặp sau."

Chờ đến lúc hai người phát hiện mình phải tự bỏ tiền ra trả tiền phòng thì Lục Mạn Mạn đã sớm rời đi.

Thời đại này nếu không đi xe đạp thì cũng chỉ có thể ngồi xe buýt công cộng, từ nơi này đến Xưởng sản xuất nệm ngủ mà Chu Nghiêm Phong nói mất mười mấy cây số.

Lục Mạn Mạn nhìn kỹ trạm dừng, chờ khi xe buýt đến thì mang theo nhóc Chi Chi lên xe, còn Chu Bỉnh, một thằng bé mười ba tuổi đúng là không cần cô chăm sóc.

Nhìn qua là thấy.

Trái lại Chu Bỉnh đi đâu cũng quan tâm đến thím, không biết vì sao nhưng cậu vẫn luôn có cảm giác thím chưa từng ngồi xe buýt, lên xe phải đợi cậu nhắc mới móc tiền ra, hay là cậu phải đi tìm chỗ ngồi cho cô ngồi xuống.

Quả thật Lục Mạn Mạn cảm thấy rất mới lạ, dù sao khi trước hở một tí là ngồi xe sang, đúng là chưa bao giờ đi xe buýt.

Cha ruột của cô phát tài từ rất sớm nên những gì cô còn nhớ được hồi bé chính là việc lên xuống xe hơi xuyên suốt.

Cũng chưa từng đi xe đạp.

Khi xe buýt đi đến vùng ngoại ô, bên ngoài cánh đồng xuất hiện một đám cây hoa quế lớn, tháng tám nở hoa vàng rực rỡ cả một khoảng trời.

Hai mắt Lục Man Man sáng lên, hỏi một người trung niên phía trước: "Chú, vườn này có phải nhà nước trồng không ạ?"

Người đàn ông trung niên bị cô hỏi cũng khẳng định là do nhà nước trồng, nhưng ở đơn vị nào thì không biết.

Chu Bỉnh ngồi bên cạnh Lục Mạn Mạn, sau khi ngồi xuống đã tự ôm nhóc Chi Chi lên đùi nhẹ nhàng nói: "Cục Lâm Nghiệp."

Lục Mạn Mạn không ngờ thằng bé còn biết cái này, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó thì hẳn là không sai.

Trong lòng cô bắt đầu suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền, cho đến khi Chu Bỉnh nhắc nhở: "Thím, đến nơi rồi."

Xưởng nệm ngủ cách trạm dừng không xa.

Toàn bộ xưởng không to, tường xây vây quanh bốn phía, một cánh cửa sắt ngăn cách bên ngoài.

Bên trong có một căn nhà nhỏ đơn giản cũ kỹ, hẳn là phòng bảo vệ.

Lục Mạn Mạn bảo Chu Bỉnh gõ cửa.

Chu Bỉnh gõ cửa.

Một ông lão từ trong nhà ló đầu ra.

Lục Mạn Mạn nói: "Ông ơi, cho cháu tìm Hạ Kiến Sơn."

Khuôn mặt của cô trắng nõn, mỗi khi cười rộ lên, đôi mắt đào hoa hơi cong thành vầng trăng khuyết, khóe miệng còn có một lúm đồng tiền nhỏ hơi nông khiến người ta vừa nhìn đã thấy ngọt ngào trong lòng.

Ông lão chưa bao giờ thấy một cô gái vừa xinh đẹp vừa yểu điệu như vậy, vội vàng nói: "Cháu là người nhà của Hạ trưởng khoa à?"

Lục Mạn Mạn: "..."

Ông lão này xem ra còn rất nhiều chuyện.

Cô thay đổi giọng điệu: "Ông cứ nói là người yêu của Chu Nghiêm Phong đến tìm anh ấy là được."

Ồn ào cả nửa ngày, hóa ra là con dâu nhà người khác.

Ông lão: "Được, để ông gọi cho, cháu chờ một chút."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp