Quân Hôn 80: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Cho Thủ Trưởng Mặt Lạnh

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

Nhưng có một nhà kỳ lạ như này, lúc trước nịnh nọt nhà nguyên chủ bao nhiêu thì về sau thì có bấy nhiêu khắc nghiệt, nhà nguyên chủ vừa xảy ra chuyện lập tức thay mặt liền, nhảy ra viết một tờ thông cáo to, hận không thể giẫm nhà nguyên chủ vào bùn, mà khi nguyên chủ gả cho Chu Nghiêm Phong, nhanh chóng trở thành phu nhân sĩ quan, bọn họ lại chạy tới muốn nịnh bợ... Không ai khác, chính là gia đình tự xưng là chú thím này.

Loại tiểu nhân nhìn thấy người khác có giá trị lợi dụng lập tức vội vàng nịnh bợ, gặp khó khăn thì bỏ đá xuống giếng này, Lục Mạn Mạn liếc mắt một cái cũng ngại bẩn mắt.

Cô nói: "Tôi không có chú thím gì cả, đừng để những người lộn xộn vào."

Dì Điền hiểu ý: "Đã rõ đồng chí Lục, tôi sẽ nói với cảnh vệ một tiếng."

Sau khi dì ấy đi ra ngoài, trước cửa lại trở nên im ắng.

Lục Mạn Mạn nằm ở trên giường nhưng không tài nào ngủ được, ván giường cứng rắn rất không thoải mái với người da mịn thịt mềm, nói trắng ra cô vẫn ngủ không quen.

Tuy rằng cô không có ý định ở lại đây lâu dài, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có chỗ để đi, có thể sẽ ở lại một tháng, hai tháng, thậm chí nửa năm... Mỗi ngày đều ngủ trên cái giường này, thắt lưng có thể chịu nổi sao?

Là cô chủ thì đi tới chỗ nào cũng sẽ không thể để cho bản thân chịu ấm ức, lúc này nghĩ đến việc muốn mua một tấm nệm lò xo mềm mại.

Lục Mạn Mạn nói là làm, đứng lên kiểm tra tình hình kinh tế của nguyên chủ, kết quả lục tới lục lui trong ngăn tủ và túi xách cũng chỉ tìm được mấy tờ tiền và hai tờ năm tệ.

Lục Mạn Mạn không tin ma quỷ, nhưng đã lật tung cả căn phòng lên, cũng không tìm thấy thêm một xu nào.

Trong sách hai cháu ruột của Chu Nghiêm Phong được cha chu cấp, một tháng trợ cấp của Chu Nghiêm Phong có gần hai trăm nhân dân tệ, tuy rằng sau khi kết hôn không giao toàn bộ số tiền đó cho nguyên chủ.

Nhưng mỗi tháng cho nguyên chủ tám mươi nhân dân tệ, tám mươi nhân dân tệ này không cần cô dùng cho các chi phí trong nhà mà là để cho cô tiêu.

Ở trong nước ngoại trừ một người chị ruột thì nguyên chủ không có bất cứ người thân nào khác, nhưng từ khi cô gả cho Chu Nghiêm Phong, một lần nữa trải qua cuộc sống giàu sang, sợ lui tới với chị gái sẽ làm giảm địa vị của bản thân nên đã không liên lạc với chị gái từ lâu, số tiền này không có khả năng gửi cho chị gái.

Vậy cô ta đã tiêu hết tiền vào đâu chứ?

Phải biết rằng bây giờ hầu hết một tháng tiền lương của mỗi người cũng chỉ có bốn năm mươi nhân dân tệ, tám mươi nhân dân tệ cũng sắp bằng hai tháng tiền lương của người khác.

Sau đó Lục Mạn Mạn bình tĩnh trở lại, còn có thể tiêu ở đâu, đều là bản thân cô ta vui chơi giải trí mua mua mua, nhìn hộp điểm tâm kia xem, những mỹ phẩm dưỡng da vô tội vạ, trong tủ quần áo treo toàn là váy áo, quần jean, áo ngắn tay, áo tay phồng vân vân...

Lục Mạn Mạn tức giận không nói nên lời, còn có thể làm sao bây giờ, trước tiên phải đi ra ngoài hỏi xem nệm lò xo có giá bao nhiêu rồi mới nghĩ cách kiếm tiền được!

Cô xuống giường bắt đầu trang điểm, thay một chiếc váy, đi giày xăng - đan có gót cao bằng nhựa.

"Thím ơi!"

Lục Mạn Mạn mới vừa đi ra cửa phòng, nhóc Chi Chi chạy ra từ trong gian phòng, hình như mới vừa tỉnh ngủ, còn có chútngái ngủ, nhưng vừa nhìn thấy cô là mắt đã sáng lên rồi chạy tới.

Chân ngắn kia chạy nghiêng ngả lảo đảo, Lục Mạn Mạn sợ cô bé nửa đường ngã sấp xuống, vội ngồi xổm xuống vươn hai tay ra.

"Chi Chi chạy chậm thôi."

"Thím à, hôm nay thím đẹp quá!"

Lục Mạn Mạn vừa ôm Chi Chi thì nghe cô bé nói như vậy.

Lục Mạn Mạn lập tức cười đến mang tai, cô là một đại mỹ nhân da trắng nõn nà động lòng người, hơi chưng diện một chút đương nhiên sẽ trở nên đẹp hơn, nhưng mà lời này nói ra từ miệng bé Chi Chi càng khiến người ta vui vẻ hơn.

Nhưng Lục Mạn Mạn không biết rằng, mặc dù cô và nguyên chủ có gương mặt giống nhau, nhưng khí chất lại rất khác nhau, nguyên chủ đẹp thì đẹp nhưng lại cay độc chanh chua, cô thì tươi sáng thanh tú, hơn nữa cô còn biết cách ăn mặc, không buộc tóc kiểu búi nơ như người bây giờ, mà là buộc bồng bềnh lại sống động, thoạt nhìn trẻ trung, mang giày xăng đan nhựa màu vàng gừng thì không mang vớ, để trần hai đôi chân trắng nõn, ngoài đẹp mắt ra thì còn theo phong cách phương Tây nữa. Không có một chút quê mùa nào của thập niên tám mươi cả.

Lúc trước tắm rửa xong xuống ăn cơm, chân trần giẫm dép lê, mặc váy ngủ, tóc ở phía sau thì tùy ý buộc lên, bộ dáng lười biếng lại tùy hứng khiến dì Điền cũng nhịn không được phải nhìn lại vài lần.

"Thím, thím muốn ra ngoài sao?"

Nhóc Chi Chi nhìn thấy Lục Mạn Mạn cầm một chiếc ví nhỏ trong tay.

Lục Mạn Mạn đã xem qua những chiếc túi xách của nguyên chủ, ngoại trừ chiếc túi màu xanh lá cây, một chiếc túi da màu đen, một chiếc túi vải màu lanh giống như đồ đi chợ thì không có ngoại lệ, từ màu sắc đến kiểu dáng, không có cái nào trông hợp thời cả.

Cô thà cầm một chiếc ví nhỏ ra ngoài còn hơn.

Cô nhéo má nhỏ mập mạp của Chi Chi nói: "Đúng vậy, thím phải ra ngoài một chuyến, Chi Chi ngoan ngoãn ở nhà chơi với anh trai nha."

Chu Bỉnh cũng đã đi ra từ lâu, đứng ở vị trí không xa không gần, nhìn cảnh em gái thân mật với thím, trong mắt cậu có chút phức tạp.

Lúc trước ở trong phòng, cậu còn dặn dò em gái, không nên suốt ngày cứ chạy đến tìm thím, đỡ làm phiền đến thím.

Em gái đồng ý, kết quả vừa đi ra liền dính vào thím rồi.

Nghe Lục Mạn Mạn nói như vậy, cậu vội vàng nói: "Chi Chi, đi thôi, chơi với anh trai, đừng làm phiền thím nữa, thím có việc cần phải làm."

Chu Chi Chi lại không nhìn anh trai, tay nhỏ cô bé còn cầm lấy tay Lục Mạn Mạn, chớp chớp đôi mắt to đen láy rồi nói: "Chi Chi không muốn chơi với anh trai, Chi Chi muốn đi ra ngoài với thím cơ..."

"Chu Chi Chi!"

Chu Bỉnh tức giận.

Chu Chi Chi bị anh trai hung dữ mắng, trong đôi mắt to tròn đó lập tức chứa đầy nước mắt, dáng vẻ muốn khóc lại không dám khóc, chân tay luống cuống, lại trông mong nhìn Lục Mạn Mạn.

Dáng vẻ này thật sự khiến Lục Mạn Mạn đau lòng.

Cô quay đầu mắng Chu Bỉnh: "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có hung dữ với em gái!"

Sau đó Lục Mạn Mạn lấy khăn tay ra lau đôi mắt ướt đẫm cho Chi Chi rồi buộc lại chỏm tóc nhỏ trên đỉnh đầu cô bé, vì ngủ trưa nên tóc buộc đã có chút lỏng lẻo, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô: "Chi Chi muốn cùng thím ra ngoài thì nhanh đi thôi."

Cô nhóc cười trong nước mắt, trên mặt tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc, nắm chặt tay Lục Mạn Mạn, thân thể nhỏ bé gần như áp sát vào người cô, liên tục hứa hẹn: "Thím, Chi Chi nhất định sẽ ngoan."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp