Quân Hôn 80: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Cho Thủ Trưởng Mặt Lạnh

Chương 3


2 tháng

trướctiếp

Ngay khi Lục Mạn Mạn cho rằng buổi tắm rửa cho bé đã thành công mỹ mãn thì Chi Chi chần chừ một chút, sau đó gọi một tiếng "thím ơi" rồi xoay người ôm cổ Lục Mạn Mạn, hôn lên má cô một cái, dùng giọng sữa ngọt ngào nói: "Cảm ơn thím ạ, thím vất vả rồi!" Trái tim của Lục Mạn Mạn như muốn tan chảy.

Đây chính là sự ngọt ngào nhỏ bé đáng yêu của cuộc sống sao?

Chu Bỉnh lo lắng đứng chờ ở bên ngoài như chờ mấy thế kỷ trôi qua vậy. Cậu đã tính sẵn trong đầu chỉ cần có tiếng động lạ phát ra thì ngay lập tức sẽ liều mạng xông vào cứu em gái. Lúc này cửa phòng tắm vang lên một tiếng kẹt, cậu thấy em gái đã tắm rửa sạch sẽ sảng khoái bước ra.

Bé con nhìn thấy anh trai liền hưng phấn khoa tay múa chân: "Anh ơi, thím tắm cho Chi Chi, thím tắm cho em siêu lắm đó ạ. Chi Chi thấy rất thoải mái, rất thích đó!"

Chu Bỉnh chần chừ nói: "Vậy sao? Thế em đã cảm ơn thím chưa?"

Cô bé nói bằng giọng sữa: "Em cảm ơn rồi ạ, Chi Chi còn hôn thím nữa cơ!"

Cảm xúc của một đứa trẻ là thứ trực quan nhất.

Chu Bỉnh đoán em gái không thể nói dối mình lúc này mới như trút được gánh nặng. Lúc nắm tay em gái đi xuống, cậu nhận ra lòng bàn tay mình đã đầy mồ hôi.

Cậu có vẻ... đã nghĩ xấu về thím quá rồi?

"Chu Bỉnh, Chi Chi, gọi thím của mấy đứa xuống ăn cơm."

Bảo mẫu từ dưới tầng gọi lên.

Chu Bỉnh chần chừ một lát rồi bước tới trước cửa phòng tắm, nhanh chóng gõ ba cái: "Thím ơi, tới giờ ăn cơm rồi."

Bên trong vọng ra một câu: "Thím biết rồi." Sau đó vang lên tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.

Chu Bỉnh: "..."

Lần đầu tiên tắm cho trẻ cho tuy có hơi mệt nhưng lại có cảm giác rất thành tựu.

Lục Mạn Mạn thấy cũng khá tốt -

Nghe Chu Bỉnh gọi đi ăn cơm cô liền bỏ ý định tắm bồn trong đầu, chuyển sang tắm nhanh trong ba phút thôi.

Lý do chính là vì tắm vào mùa hè là việc rất mệt mỏi hơn nữa điều kiện ở đây dù tốt đến mấy cũng không thể so với phòng tắm trong biệt thự cũ của Lục Mạn Mạn.

Tuy nhiên sau khi tắm xong, cô phải tốn gần nửa tiếng để lau khô tóc và chải đầu.

Khi xuống lầu cô nhận ra trên bàn có hai đứa trẻ một lớn một nhỏ đang ngồi, hình như đang đợi cô thì phải?

Quả nhiên là đang chờ cô.

Lục Mạn Mạn mới vừa đi xuống khỏi cầu thang, Chu Chi Chi lập tức dùng giọng trẻ con nũng nịu, nói: "Thím, mình mau ăn cơm thôi!"

Sau đó cô bé trượt xuống từ trên ghế, chạy đến một bên ân cần thay cô kéo ghế ngồi.

Lục Mạn Mạn lại cảm khái trẻ con loài người quá đáng yêu rồi. Cô xoa đầu cô bé, ôm cô bé đặt lại lên ghế, sau đó mới ngồi xuống.

Nhưng khi ánh mắt cô nhìn đến đồ ăn trên bàn, cả người lập tức dấy lên cảm giác không ổn. Trên bàn đang bày cái gì vậy? Một nồi canh với các loại rau linh tinh, ngay cả một chút váng dầu cũng không có và ba bát mì cao lương thô. Lục Mạn Mạn mới liếc mắt một cái mà đã thấy no luôn rồi.

Vào những năm tám mươi vật tư thiếu thốn, nhưng với địa vị và tiền phụ cấp của Chu Nghiêm Phong, cho dù thức ăn trong nhà không thể liên tục có thịt cá thì cũng phải phong phú và dinh dưỡng hơn nhiều so với thức ăn trong nhà người bình thường. Nhưng nguyên chủ vì muốn ngược đãi hai đứa cháu của mình nên đã dùng danh nghĩa cần cù tiết kiệm để bắt chúng chỉ được ăn canh rau và ngũ cốc thô.

Lục Mạn Mạn đã xuyên qua được hai ngày, bởi vì một lòng muốn xuyên trở về nên mỗi ngày đều nằm ngây ngốc trên giường, ngay cả lầu cũng chưa từng bước chân xuống xem, nhưng rõ ràng ngày đầu tiên xuyên đến đây cô đã nói bảo mẫu thay đổi món ăn rồi cơ mà?

Sao đến giờ vẫn còn để mấy thứ như thế này trên bàn chứ?

Nhìn đứa nhỏ cầm đũa vụng về gắp một sợi mì bỏ vào miệng, Lục Mạn Mạn liền chặn lại, nói: "Chi Chi, đợi lát nữa rồi ăn."

Mặc dù Lục Mạn Mạn là một cô chủ yếu ớt nhưng không có nghĩa là không có kiến thức, cô đọc được từ một số tác phẩm văn học, loại mì cao lương này ăn vừa thô vừa dính, đừng nói là làm cho trẻ con ăn, ngay cả người lớn cũng khó có thể nuốt xuống.

Cô gọi dì Điền đến chỗ bọn họ.

Trên mặt dì Điền hiện lên vẻ tế nhị: "Đều do tôi tự chủ trương, không hỏi cháu một tiếng trước, để tôi bưng mấy món này xuống... Đồng chí Lục, thủ trưởng không có ở nhà, việc trong nhà đương nhiên do cháu làm chủ, cháu nói ăn gì chúng ta sẽ ăn cái đó..."

Lời này giống như nói lão hổ không ở nhà, Lục Mạn Mạn làm khỉ xưng vương, nhưng trên thực tế đúng là như vậy còn gì?

Trong sách nói Chu Nghiêm Phong mỗi ngày đều bận rộn chuyện công việc, cho dù muốn quản lý gia đình cũng không có cách nào phân thân, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nguyên chủ có cơ hội tác oai tác quái, ngược đãi hai đứa cháu của anh.

Lục Mạn Mạn sẽ không so đo với một dì bảo mẫu, chỉ nói: "Hôm nay thời gian không còn sớm, dì xào mấy món ăn đơn giản rồi nấu cơm trắng là được. Về sau chú ý phối hợp dinh dưỡng, mỗi ngày đều phải có thịt và trứng." Nhớ tới cái gì lại nói thêm một câu: "Xào rau thì bỏ nhiều dầu chút."

Dì Điền sao lại không muốn thay đổi món ăn chứ, hai đứa nhỏ đều đang ở độ tuổi phát triển thân thể, ngày nào cũng chỉ ăn canh rau và ngũ cốc thô, chưa nói đến việc không có đủ dinh dưỡng, dạ dày cũng sẽ không chịu nổi mất.

Dì ấy sợ Lục Mạn Mạn sẽ đổi ý, vội nói: "Được, được, sau này tôi sẽ làm theo lời đồng chí Lục."

Canh rau và ba bát mì cao lương được bưng xuống, Chu Bỉnh mím môi, vẻ mặt căng thẳng, Chi Chi bốn tuổi có vẻ cũng có chút bất an, chớp chớp mắt. Có lẽ không thể tin được thím thật sự cho bọn họ ăn đồ ngon.

Lục Mạn Mạn lười giải thích, rời chỗ ngồi đi đến phòng khách, cô nhìn chiếc tủ lạnh ngắn màu xanh, ti vi hình hộp, còn có hai đầu ghi thẻ lớn như cục gạch. Những thiết bị điện gia dụng này chẳng là gì ở thời đại của Lục Mạn Mạn nhưng ở những năm tám mươi lại là những món đồ xa xỉ đúng nghĩa. Từ đó có thể thấy được địa vị xã hội của Chu Nghiêm Phong không hề tầm thường, nhưng anh lại cố tình không lấy một người vợ căn chính miêu hồng mà lại cưới một người như nguyên chủ.

Phải biết rằng cha mẹ ruột và cậu của nguyên chủ năm xưa có rất nhiều tài sản, nguyên chủ chính là một tiểu thư nhà giàu đúng nghĩa.

Khoảng sáu năm trước, cậu của nguyên chủ phát hiện tin tức không tốt đã lập tức rời nước, sau khi biến cố lớn xảy ra cha mẹ của nguyên chủ bị ảnh hưởng, nguyên chủ theo cha mẹ và chị gái đến ở một nông trường xa xôi.

Lại sau đó cha mẹ nguyên chủ bởi vì nguyên nhân mệt nhọc quá độ và tật bệnh mà lần lượt qua đời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp