Quân Hôn 80: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Cho Thủ Trưởng Mặt Lạnh

Chương 19


2 tháng

trướctiếp

Dì Điền làm việc ở nhà họ Chu, tất nhiên mọi việc đều hướng về nhà họ Chu, mặc dù trong lòng có chút bất mãn với Lục Mạn Mạn, chủ yếu cũng vì trước kia Lục Mạn Mạn có một số hành vi thật sự khiến người ta khó chịu, ví dụ như điều kiện trong nhà rõ ràng không kém, vậy mà lại hà tiện không cho cháu trai cháu gái ăn uống đầy đủ, thay vào đó, chính mình thì lại thường xuyên lén đi ăn ngon, còn chưa bao giờ cho lũ trẻ một vẻ mặt tử tế với các cháu.

Vậy mà hai ngày nay lại giống như biến thành người khác, không keo kiệt với hai cháu nữa, nhất là với cháu gái Chu Chi Chi còn có thể gọi là thân thiết, trông có vẻ như cô thật sự thích đứa nhỏ, nếu không thì đứa nhỏ cũng sẽ không dính cô như vậy...

Tóm lại, dù nói thế nào thì cô cũng là vợ của thủ trưởng, dì Điền cũng cần phải nhắc nhở cô, coi như là vì bảo vệ danh dự cho thủ trưởng.

Nhưng thay vào đó, đồng chí Lục lại nở một nụ cười.

Dì Điền sợ cô không để ý tới chuyện này, vội vàng nghiêm trọng nói với cô: "Đồng chí Lục, chuyện này chỉ e là..."

Lục Mạn Mạn ngắt lời dì ấy: "Dì Điền, buổi sáng khi Chu Nghiêm Phong đi có nói buổi trưa sẽ về ăn cơm không?"

Dì Điền có hơi sửng sốt, không ngờ đột nhiên cô lại hỏi chuyện này, lập tức lắc đầu nói: "Thủ trưởng không dặn dò gì, nếu là bình thường thì sẽ không trở về."

Lục Mạn Mạn nói: "Được rồi, bây giờ dì gọi điện thoại cho anh ấy giúp tôi, tôi có việc tìm anh ấy."

Dì Điền lại ngây ngẩn cả người, không biết là tư duy của đồng chí Lục nhảy cóc quá, hay là vì dì ấy lớn tuổi không theo kịp tiết tấu của đồng chí Lục, sao đột nhiên lại muốn gọi điện thoại cho thủ trưởng chứ?

Lục Mạn Mạn thấy dì ấy do dự, nâng cằm hơi nghiêng đầu hỏi: "Có vấn đề gì không?"

"À, à không!"

Dì Điền đi gọi điện thoại ngay!

Phía Chu Nghiêm Phong đang bận rộn, nhưng nghe thấy Lục Mạn Mạn có việc, cũng không vội cúp điện thoại.

Anh nói: "Em nói đi."

Giọng nói trước sau như một, không mang theo cảm xúc gì, khiến người nghe không thể được trạng thái chân thật trong nội tâm của anh lúc này.

Lục Mạn Mạn cũng lười đoán tâm trạng của anh, chỉ kể lại cho Chu Nghiêm Phong mọi chuyện, từ việc bác và thím họ của cô tới cửa thế nào, bọn họ ôn lại chuyện cũ trong viện ra sao, đến khi bọn họ trả lại di vật của mẹ cho cô, cuối cùng là lúc bọn họ đổi ý, đứng trước cổng quân khu thấy người bôi nhọ danh tiếng của cô.

Tất nhiên, cô bỏ qua chuyện trước kia mình để mắt đến chiếc vòng vàng nọ, sau đó còn quay hai vợ chồng già kia vòng vòng.

Về chuyện Hạ Kiến Sơn, tối hôm qua Chu Nghiêm Phong đã nói gì nhỉ, anh bảo "Những chuyện này, em nên nói cho tôi biết sớm, giao cho tôi xử lý".

Lục Mạn Mạn đã ghi nhớ thật kỹ từng chữ trong lòng, sau này có việc sẽ lập tức tìm tới Chu Nghiêm Phong.

Cũng bởi, tại sao cô phải tự mình ra mặt đối phó chứ, ai mà rảnh rỗi làm mấy trò vớ vẩn với bọn họ, giao cho Chu Nghiêm Phong tốt hơn biết bao, dù gì anh cũng là thủ trưởng, xử lý mấy chuyện nhỏ thế này chẳng mấy chốc là xong, hơn nữa không sợ để lại tai họa gì về sau.

Kết quả là, sau khi cô dông dài huyên thuyên một hồi lâu, phía bên kia vẫn im lặng.

Lục Mạn Mạn không nhịn được, nói: "... Khó nói lắm sao?"

Nói cách khác, chuyện này rất khó xử lý à?

Tất nhiên là không khó xử lý.

Nếu những gì cô nói đều là sự thật, chiếc vòng vàng thật sự là di vật của mẹ cô, vậy thì vật trả về chủ, không có lý do gì để dây dưa lằng nhằng, chạy tới quấy rầy phỉ báng người khác.

Điều Chu Nghiêm Phong suy nghĩ chính là, rốt cuộc trong những lời cô nói, câu nào thật, câu nào là giả, liệu cô lợi dụng anh như công cụ, hay là đang thật lòng xin giúp đỡ.

Cho nên, anh rất cẩn thận nói: "Biết rồi, trước tiên em đừng nên tiếp xúc với bọn họ, tránh gây ra xung đột không cần thiết, chờ tôi tìm hiểu rõ tình hình rồi sẽ trả lời em."

Lời này thật sự rất chặt chẽ không chút sơ hở.

Đầu tiên quan tâm đến tâm trạng của Lục Mạn Mạn, để cô bình tĩnh chớ nóng vội, tiếp theo là cho cô một lời đảm bảo, sau khi hiểu rõ tình hình sẽ cho cô câu trả lời cô.

Nhưng trên thực tế, lời này của anh nói mà giống như không nói, hoàn toàn không hứa hẹn cam kết chắc chắn sẽ giúp Lục Mạn Mạn giải quyết chuyện này, vì sao phải hiểu rõ tình hình trước, chẳng lẽ lời Lục Mạn Mạn nói không phải là tình hình thực tế sao?

Nếu tình hình thực tế không giống như Lục Mạn Mạn nói, có phải, thay vào đó thì anh còn muốn diệt tình thân vì nghĩa lớn không?

Lục Mạn Mạn cười cười: "Được rồi, vậy em cúp máy đây."

Dì Điền còn tưởng mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, thở phào nhẹ nhõm nói: "Đúng rồi, đồng chí Lục và thủ trưởng là hai vợ chồng, có chuyện gì thì không cần giấu diếm, bàn bạc thẳng thắn với nhau là xong."

Ngay cả dì Điền cũng đơn giản cho rằng, chồng giúp vợ là lý lẽ hiển nhiên, thử hỏi có ai không nghĩ như vậy chứ?

Lục Mạn Mạn càng chắc chắn, người đàn ông này đầy mưu mô tính toán, có điều, trong chuyện này, nói thẳng ra thì dù trời có sập, cô cũng vẫn có lý, người nọ muốn hiểu rõ tình hình thực tế thì cứ để anh tìm hiểu, cô không sợ.

Lục Mạn Mạn ăn bát canh trứng đã nguội, ném chuyện đó qua một bên không quan tâm nữa, cô còn phải bận rộn với công việc của mình, quả nhiên, chẳng mấy chốc sau, phía Cục Lâm nghiệp đã gọi điện thoại tới, nói đã hái xong nụ hoa dựa theo những lời cô nhắn.

Tổng cộng ba bao tải, trị giá một trăm đồng, không đủ đáng giá để người của bọn họ tự mình giao tới, Lục Mạn Mạn phải tự đi lấy.

Đúng lúc Chu Chi Chi hoàn thành nhiệm vụ học xong bài tiếng Anh ngày hôm nay, vừa thấy thím muốn ra ngoài, bèn vội vàng nhào tới, nói: "Thím dẫn cháu với anh trai đi với, chúng cháu sẽ xách đồ giúp thím ạ!"

Đúng là đứa nhỏ này ăn đáng yêu để lớn mà, nhìn bé con ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nào kìa.

Lục Mạn Mạn xoa xoa đầu cô bé, nói: "Được, hôm nay hai cháu đều là cu li nhỏ, đều phải giúp thím làm việc đó nha."

Ba bao tải nụ hoa nói nặng cũng không nặng lắm, Lục Mạn Mạn dẫn theo hai đứa nhỏ đến Cục Lâm nghiệp giao nốt năm mươi tệ còn lại, một mình Chu Bỉnh xách được hai bao tải, còn lại một bao, Lục Mạn Mạn và Chu Chi Chi cùng nhau xách về, tất nhiên Chu Chi Chi dùng nhiều sức hơn, trọng lượng nụ hoa vẫn dồn về phía Lục Mạn Mạn, sao cô nỡ để một cô nhóc nhỏ xíu mệt mỏi chứ.

Chẳng qua, họ vẫn đi xe buýt về, ba bao tải rất chiếm diện tích ngồi.

Lục Mạn Mạn còn trả thêm vé cho một người nữa.

Nhân viên bán vé nhìn cô một cách kỳ lạ.

Chu Bỉnh cũng nhìn thím một cái... Thím... Đúng là một công dân văn minh lịch sự.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp