Quân Hôn 80: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Cho Thủ Trưởng Mặt Lạnh

Chương 12


2 tháng

trướctiếp

Chi Chi cắn một miếng, hai má phồng lên: "Oa, thịt ngon quá, cám ơn thím!"

Chu Nghiêm Phong không có gì bất ngờ khi thấy cảnh tượng ấm áp này, chậm rãi gắp cho Chu Bỉnh một miếng sườn: "Chu Bỉnh, cháu cũng ăn nhiều thịt."

Lục Mạn Mạn khẽ hừ một tiếng.

Chu Nghiêm Phong dừng một chút, sau đó như thường lệ gắp một miếng vào bát của cô, nói: "Ở nhà vất vả rồi."

Lục Mạn Mạn giờ đã hài lòng.

Người một nhà vừa mới ăn uống no đủ, bên trạm gác ở cổng chính gọi điện thoại tới, nói nhà máy đệm tới giao đệm, dì Điền bắt máy, Lục Mạn Mạn nói: "Đúng là có chuyện như vậy, cho bọn họ vào đi."

Dì Điền vội vàng chuyển lời.

Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa.

Dì Điền mời người vào, không ngoài dự đoán của Lục Mạn Mạn, Hạ Kiến Sơn cũng tới.

Con hàng này thoạt nhìn là đã dày công trang điểm, tóc vuốt keo, chải theo kiểu bóng loáng tỏa sáng, mặc quần tây và áo sơ mi được ủi phẳng phiu, trên túi áo sơ mi cắm một cây bút, chân đi một đôi giày da được đánh bóng bằng một lớp xi đánh giày, bóng loáng.

Vừa bước vào, anh ta đã dán mắt vào cô em dâu xinh đẹp Lục Mạn Mạn, nhưng hiển nhiên anh ta không ngờ rằng Chu Nghiêm Phong luôn luôn bận rộn, hôm nay cũng có mặt ở nhà, biểu tình trên mặt trong nháy mắt từ hưng phấn không thể kiềm chế được biên thành cứng ngắc bối rối, có thể nói là rất sặc sỡ.

Sau khi sắp xếp hai công nhân chuyển đệm lên phòng ngủ ở trên tầng theo yêu cầu của Lục Mạn Mạn, anh ta lúng túng đưa thuốc lá.

Chu Nghiêm Phong xua tay: "Tôi không hút thuốc."

Sau đó ân cần hỏi thăm thân thể người mẹ già trong nhà anh ta như thế nào, lại hỏi vài câu về công việc của anh ta.

Chu Nghiêm Phong rõ ràng là không ra vẻ thủ trưởng, Hạ Kiến Sơn lại giống như báo cáo cho lãnh đạo lớn, có vài câu ngắn ngủi mà đầu đã đầy mồ hôi, chờ hai công nhân đặt đệm xuống, vội vàng nói lời tạm biệt.

Một lát sau Chu Nghiêm Phong thu hồi ánh mắt, gọi Chu Bỉnh: "Đi, lên lầu xem đệm mà thím của cháu mua như thế nào."

Đầu những năm 1980. dù đời sống người dân được cải thiện nhiều nhưng đệm lò xo là mặt hàng xa xỉ, hàng cao cấp, đối với những người không có yêu cầu gì đối với giấc ngủ thì là vừa xa lạ vừa hiếm lạ.

Sau khi dì Điền thu dọn đống rác bao bì xong, nhìn trái nhìn phải chiếc đệm dày trải một lớp vải trắng kia, xúc động nói: "Tôi chỉ từng nhìn thấy loại đệm này trên phim điện ảnh của nước ngoài thôi, nó thật dày, chắc chắn rất thoải mái, người nước ngoài thật biết hưởng thụ!"

Nhóc Chi Chi cũng rất kinh ngạc, đi vòng quanh giường với vẻ mặt phấn khích: "Thím, bên trong thật sự có lò xo sao?"

Lục Mạn Mạn cúi người xuống ngửi chiếc đệm, nhưng cô không ngửi thấy mùi gay mũi gì, cũng không biết có formaldehyde hay không, nhưng có cũng không sao, cô thà ngủ trên đệm lò xo còn có formaldehyde hơn là trên một chiếc giường cứng.

Nhưng cô vẫn dặn dì Điền không nên trải ga giường lên trước, mở cửa sổ cho thông gió, hong cho khô, thấy đôi mắt giống như quả nho đen của nhóc Chi Chi chớp chớp, tràn ngập sự thích thú đối với đệm, bảo cô bé cởi giày ra, bước lên nó mà nhảy mấy cái.

Sau khi Chi Chi nhảy hai lần, đôi mắt cô bé tràn đầy sự phấn khích: "Thím, nó giống như bạt nhún lò xo, chơi rất vui!"

Lục Mạn Mạn không sợ cô bé nhảy hỏng, chỉ với vóc dáng nhỏ bé của cô bé, nhảy vài lần là có thể bị hỏng đệm, nhà máy sản xuất đệm nên đóng cửa, bên cạnh đó, trẻ em trong thời đại này cũng không có hoạt động vui chơi giải trí nào, nhóc con khó khăn lắm mới bắt được thứ chơi vui, để cho cô bé chơi thoải mái.

Cô dung túng: "Vui thì cháu cứ nhảy nhiều đi."

Chu Nghiêm Phong và Chu Bỉnh đi lên.

Chu Bỉnh nhìn thấy em gái nhảy lên nhảy xuống trên tấm đệm mà thím mới mua, lập tức lộ vẻ căng thẳng, theo bản năng ngăn em gái lại: "Chi Chi, xuống đi, đệm dùng để ngủ, không phải dùng để nhảy, em có lễ phép hay không?"

Nhóc Chi Chi chưa kịp phản ứng, Lục Mạn Mạn đã bất mãn với Chu Bỉnh: "Chu Bỉnh, cháu cứ nói em gái làm gì, con bé muốn nhảy thì cho con bé nhảy, cũng không ảnh hưởng đến cháu."

Cô quay đầu lại an ủi nhóc Chi Chi: "Nhảy đi, Chi Chi, nhảy nhiều là có thể cao lên."

Chu Bỉnh: "..."

Cậu bé cảm thấy thím thay đổi thành một người khác, không chỉ yêu thương và kiên nhẫn với em gái cậu, quả thực có thể nói là cưng chiều, cậu nói một câu cũng không được.

Cậu theo bản năng nhìn chú một cái, thấy vẻ mặt chú vẫn như thường, giống như nhưng thấy kỳ quái. ... Chú bắt đầu tập mãi thành thói quen từ khi nào vậy?

Chu Nghiêm Phong nói đến xem đệm mà Lục Mạn Mạn mua, thật sự là chỉ xem, xem xong lập tức đi thư phòng.

Lục Mạn Mạn cũng hoàn toàn bối rối, đều nói tạm xa nhau thắng khi mới cưới, ông trung niên này khó khăn lắm mới trở về một chuyến, thê mài lại không tách đứa trẻ ra để thân thiết với vợ.

Căn cứ vào miêu tả trong sách, Chu Nghiêm Phong kết hôn với nguyên chủ lúc trước là vô cùng vội vàng, thu xếp cho nguyên chủ vào nhà rồi đi công tác bên ngoài, trong khoảng thời gian đó chỉ về một lần, vẫn là tiện đường trở về thăm nhà một chút, không kịp ăn cơm là lại đi.

Nếu Lục Mạn Mạn đoán không sai, hai người còn chưa kịp phát sinh quan hệ

Lục Mạn Mạn có nhiều kinh nghiệm, không ngại cho ông trung niên một lần đầu tiên tốt đẹp, đồng thời cũng rất muốn nhìn xem biểu hiện của loại ông trung niên trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục này, khi ở trên giường là gì.

Kết quả... chính là đây.

Một người đẹp da trắng nõn nà, tươi đẹp động lòng người như Lục Mạn Mạn có cảm giác bị mạo phạm.

Tuy nhiên, cân nhắc đến việc người trong thời đại này tương đối bảo thủ, rất có khả năng là buổi tối đi ngủ mới tiến hành cuộc sống vợ chồng.

Lục Mạn Mạn vì cho ông trung niên một trải nghiệm tốt, cố ý nghiêm túc rửa mặt chải đầu một phen, nhưng mà đi ra ngoài cả buổi chiều trên người đã sớm mệt mỏi, rửa mặt chải đầu xong, mông vừa mới dính vào giường đã không nhịn được mà ngáp một cái.

Cơ thể cô mềm nhũn, nằm xuống, trong lòng nghĩ chỉ chợp mắt một lát, nhưng vừa nhắm mắt lại là trực tiếp ngủ thiếp đi.

Chi Chi nhảy mệt mỏi đi tới bên cạnh cô, gọi cô bằng giọng trẻ con: "Thím, thím."

Thím không lên tiếng.

Chi Chi ngoan ngoãn nằm xuống cạnh thím, hai bàn tay nhỏ bé đặt lên mặt thím, không bao lâu sau cũng ngủ thiếp đi.

Lục Mạn Mạn đổi sang đệm lò xo mềm mại, quả nhiên ngủ thoải mái hơn rất nhiều, ngày hôm sau khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng.

Cô nheo đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh, khuôn mặt của nhóc Chi Chi đỏ bừng, ngủ rất ngon lành.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp