Quân Hôn 80: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Cho Thủ Trưởng Mặt Lạnh

Chương 10


2 tháng

trướctiếp

Tống Bảo Căn tức giận: "Bà già thối nhà bà, bà muốn ngồi xổm thì cứ ngồi xổm ở đó đi, lần này quay lại bao nhiêu lần mới có thể giữ được người? Làm lỡ việc của con trai, để tôi xem, bà trở về bàn giao với con trai như nào!

Vạn Hương Liên nói trả đũa trở về : "Tôi không trở về báo tin cho ông, sợ là ông đến mức sốt ruột thôi!"

Nhưng cũng thật sợ làm lỡ việc của con trai, miệng chửi mát nhưng lại ra ngoài.

Bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng vừa quen thuộc vừa tươi đẹp ở trong sân, hai tay bà ta vỗ đùi, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Ôi, Mạn Mạn!"

Lục Mạn Mạn mỉm cười, thấy thím đầu đầy mồ hôi, cố ý nói: "Ngài không ở trong nhà chờ, đi đâu vậy, xem này, mặt bị phơi nắng rồi."

Vạn Hương Liên nhất thời xấu hổ như bị người ta nhìn thấu, vội vàng nói: "Mạn Mạn, vào ngồi đi, bên ngoài nóng lắm."

Tống Bảo Nguyên nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng vội vàng chạy ra: "Mạn Mạn làm xong việc, trở về rồi sao? Cuối cùng cũng đợi được cháu rồi!"

Lục Mạn Mạn,"Làm gì mà vội thế, tôi có chạy đâu."

Cô nói thật khiến người ta bị nghẹn, nhưng vẫn cứ phải nở nụ cười, khiến người ta nói cái gì cũng không đúng, chỉ có thể cười theo.

Hai người mời cô vào trong phòng, lúc này cũng không thể lật lại nợ cũ nói về chuyện cô thuê phòng không trả tiền, hai vợ chồng già đến đây mang theo trách nhiệm nặng nề mà con trai giao cho, tới nhận lại người bà con này, một câu không hợp là trở mặt thì không có lợi cho họ.

Ngược lại không ngừng khen Lục Mạn Mạn: "Mạn Mạn, bây giờ cháu có tiền đồ hơn chị cháu nhiều, vợ của sĩ quan có khác, nhìn đồ đang mặc trên người này..."

Lục Mạn Mạn ngắt lời,"Đừng có cứ mở miệng là vợ của sĩ quan, đã là thời đại nào rồi mà còn gọi cái tên cũ như vậy."

Cô kéo một cái ghế ngồi xuống, lười biếng tựa vào lưng ghế, mở miệng hàn huyên: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi."

Trong nháy mắt này khiến hai ông bà mở máy hát, từ bốn năm nay theo cha mẹ và cậu của Lục Mạn Mạn mở nhà máy thế nào, nói đến bây giờ, trọng điểm nhấn mạnh bọn họ đã từng thân thiết với nhà Lục Mạn Mạn đến mức nào.

Lục Mạn Mạn chán nản ngáp một cái, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên cổ tay thô ráp của thím.

Vạn Hương Liên giật mình, theo bản năng muốn giấu tay đi.

Lục Mạn Mạn nói: "Thím, chiếc vòng vàng mà thím đang đeo trên tay kia, cháu thấy rất quen, không phải là cái vòng trước kia của mẹ cháu chứ?"

Vạn Hương Liên còn muốn lừa gạt, Lục Mạn Mạn không cho bà ta cơ hội: "Mau tháo xuống cho cháu xem."

Vạn Hương Liên đành phải căng da đầu, tháo xuống đưa cho cô.

Lục Mạn Mạn nhận lấy, lập tức bước vào diễn sâu, vừa cẩn thận nhìn chiếc vòng, vừa lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, thút thít nói: "Khó trách trông quen quen, cháu nhớ rõ hoa văn này, là vòng tay của mẹ cháu, cháu không ngờ tới còn có một ngày, có thể nhìn thấy di vật của bà ấy."

Vạn Hương Liên không khỏi đứng lên,"Mạn Mạn, cháu nhầm..."

Bà ta còn chưa nói xong, ông già nhà bà ta đã tự làm chủ trương, nói: "Mạn Mạn, cháu không nhìn nhầm, đây là di vật của mẹ cháu, thím của cháu đã cất giữ cho cháu mấy năm nay, bây giờ là là lúc trả vật cho chủ."

Vạn Hương Liên nhìn chằm chằm ông già nhà mình, hận không thể cho ông ta một cái xoang mũi lớn, đó là vòng tay vàng đó, là vòng tay vàng!

Nhưng sau khi nghĩ lại, ông ta có lẽ muốn Mạn Mạn ghi nhớ chút tình cảm này, xong rồi mới dễ bảo cô ta làm việc, vì vậy chỉ có thể đau lòng nhìn Lục Mạn Mạn cẩn thận bọc chiếc vòng vàng bằng khăn tay và cất nó đi.

Thật ra, trong sách căn bản không nói mẫu thân của nguyên chủ có chi tiết nhỏ như một chiếc vòng tay vàng hay không, Lục Mạn Mạn vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay vàng tuy đã trở nên tầm thường qua nhiều năm tháng nhưng nó được làm rất tỉ mỉ, tinh tế, hoa văn chạm nổi trên đó rất tinh xảo, không tầm thường, giống như phong cách thời cuối nhà Thanh hoặc là thời Trung Hoa Dân Quốc.

Đôi vợ chồng già có thể có thứ tốt này sao?

Chắc chính là lúc đấu với cha mẹ của nguyên chủ nào năm đó, trộm đi từ trong nhà của bọn họ, còn không biết xấu hổ nói giữ nó giúp.

Lục Mạn Mạn vì chiếc vòng tay này mà nguyện ý nghe nhiều lời nói nhảm của hai vợ chồng già như vậy, bây giờ đã đạt được mục đích, còn ở lại chỗ này làm gì.

Cô đứng dậy: "Được rồi không còn sớm rồi, cháu không quấy rầy nữa, hai đứa trẻ còn đang đợi ở bên ngoài. Hôm nào có thời gian, chúng ta lại ngồi xuống nói chuyện."

Hai vợ chồng già lập tức được sủng ái mà lo sợ, nhao nhao gật đầu: "Đúng đúng, rốt cuộc thì chúng ta là bà con, về sau phải thường xuyên qua lại mới tốt!"

Còn ân cần tiễn Lục Mạn Mạn ra ngoài.

Kết quả trở về đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, sao còn chưa nhắc tới chuyện làm việc cho con trai, đã để cho cô ta đi rồi?

Hai vợ chồng già một lòng muốn kéo quan hệ trước kia, kết quả không làm xong chuyện, còn bồi thường một cái vòng tay vàng, nghĩ lại mà đau lòng muốn chết, chỉ trích lẫn nhau hồi lâu, cố gắng đuổi theo để gọi người về, Lục Mạn Mạn đã biến mất từ lâu.

Lục Mạn Mạn đi ra ngoài một buổi chiều, mặc dù có Chu Bỉnh bung dù nên không bị phơi nắng, nhưng dù sao thời tiết nóng, trên người lại đổ mồ hôi đầm đìa, về đến nhà là định tắm rửa một cái.

Cô gọi Nhóc Chi Chi: "Chi Chi, lên tầng tắm với thím đi."

Chi Chi hoàn toàn không có sự kháng cự đối với việc tắm rửa của hầu hết trẻ em, ngược lại cô bé hoa chân múa tay vui sướng như một con khỉ nhỏ: "Vâng!"

Bởi vì cô bé biết thím giúp bé tắm rửa, vừa không bị nước vào mắt và tai, còn có thể nhẹ nhàng xoa tóc và gội đầu cho cô bé.

Chi Chi chưa bao giờ thấy tắm lại thoải mái như vậy!

Cô bé ôm tay thím hấp tấp đuổi theo.

Đứa bé nhân loại này quả thực là còn dễ thương hơn cả con mèo cưng, hôm nay đi ra ngoài cả buổi chiều, vừa ngoan lại vừa an tĩnh, rất thật thà.

Lục Mạn Mạn dẫn cô bé lên tầng, hỏi: "Thích đi chơi với thím không?"

Nhóc Chi Chi nhảy nhót trên cầu thang, nói bằng giọng trẻ con: "Thích!"

"Chi Chi của chúng ta thật ngoan."

Lục Mạn Mạn thực sự thích đứa bé này.

Kết quả lúc lên lầu, đang định mở cửa phòng tắm, cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong một tiếng "cạch", một người đàn ông đi ra!

Lục Mạn Mạn giật mình.

Nhóc Chi Chi bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Chú, chú, chú về rồi!"

Lục Mạn Mạn: "?"

Người chồng rẻ tiền của cô?

Đây thực sự là người chồng rẻ tiền của cô sao?

Lục Mạn Mạn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng bộ dạng của người chồng rẻ tiền của mình không cảnh đẹp ý vui như vậy, thậm chí là xấu xí, không ngờ đối phương lại có mày kiếm mắt phượng, đẹp trai ngời ngời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp