Bà ngoại di truyền cái đẹp của mình cho mẹ của bọn họ, mẹ lại di truyền cho con gái, đúng là không để sắc đẹp phí phạm, di truyền nhiều đời mà.
Chỉ có Cố Minh Thành không được di truyền vẻ đẹp của bà ngoại và mẹ nên không khỏi có chút buồn bực.
Chẳng lẽ mấy chuyện như di truyền này còn lựa chọn giới tính sao? Sao anh ấy lại di truyền dung mạo của ông già kia chứ? Nếu anh có thể được di truyền từ mẹ, vậy thì anh và em gái càng giống người một nhà hơn.
Còn về chuyện liệu có bị người khác nói giống con gái hay không, Cố Minh Thành vốn chẳng thèm để ý, chỉ cần anh ấy có thể đánh thì ai dám xem anh ấy là con gái.
May là Cố Di Gia không biết anh cô đang suy nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ cười chết.
Có điều cô vẫn không dám khẳng định: "Không phải chỉ là giống nhau thôi sao? Lỡ như chúng ta và bọn họ chẳng có liên quan gì, chỉ trùng hợp có vẻ ngoài giống nhau. Lỡ như tới lúc đó nhận nhầm người thân, thật ra bà ngoại chúng ta là một người hoàn toàn khác, chẳng liên quan gì tới ông cụ Doãn, vậy thì hề hước lắm."
Chuyện nhận người thân này kiêng kỵ nhất là nhận nhầm người, Hoàn Châu Cách Cách chính là một ví dụ minh họa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT