Phong Lẫm bất lực: "Mẹ, nếu như tiền và phiếu của mẹ không có chỗ để tiêu thì có thể quan tâm anh cả, chị hai và anh ba đi, họ có nhiều con cái, cần tiền hơn đấy."
"Mặc dù con của chúng nó nhiều nhưng anh con, chị con và chị dâu con đều có công việc hết, tiền lương của bọn nó không ít hơn con đâu." Quản Tễ bĩu môi, bà ấy luôn quan tâm đến từng đứa con của mình, làm sao không hiểu rõ tình hình của bọn nhỏ được chứ.
Không nói đi đâu xa, hai đứa con dâu của bà ấy rất giỏi, chức vị của hai người họ không hề thấp, tiền lương cũng không hề thấp hơn hai đứa con trai mình. Tiền lương hai vợ chồng cộng lại thì hoàn toàn không cần một bà già đây phụ giúp chút nào.
Bản thân Quản Tễ cũng có tiền lương riêng nhưng mãi vẫn không chịu tiêu, tiền lương cứ tích góp ở đó, cho dù tiền có nhiều đi chăng nữa cũng không có chỗ tiêu.
Bây giờ có thêm một đứa con dâu, vì thương xót cho đứa con trai mình nên mới muốn gửi chút đồ đạc qua cho con dâu thôi mà.
Mỗi lần nhận được quần áo của con dâu gửi thì bà ấy lại muốn gửi lại chút gì đó cho cô, cũng để thỏa mãn tình yêu thương không biết gửi gắm đi đâu của bà ấy.
Cuối cùng Phong Lẫm cũng không hề ngăn mẹ mình tiêu tiền, chỉ có thể nói với bà ấy rằng đừng gửi vải vóc qua đây nữa, nếu như có thể thì hãy gửi một số thuốc đến đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play