Việc tìm hiểu sở thích của người khác sau lưng như thế này, Lộ Trình Trình thực sự không chắc Doãn Mạch có giận hay không, cậu ngập ngừng mãi mà không nói ra được điều gì.

Triệu Văn Tân là người nóng tính, đã theo Doãn Mạch nhiều năm, tương đối quen thuộc với tính tình của Doãn Mạch. Thấy Lộ Trình Trình không dám nói, anh ta giải thích thay: "Tiểu Lộ rất cẩn thận, sợ chăm sóc không chu đáo nên đặc biệt tìm hiểu một số thói quen hằng ngày của ngài từ dì Hứa. Đây này, cậu ấy viết ra nhiều ghi chú như thế này, thật sự rất nghiêm túc."

Lộ Trình Trình tim đập mạnh, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của Doãn Mạch. Sau khi Triệu Văn Tân nói xong, trong phòng im lặng đến mức khiến người ta hoảng hốt.

Dường như qua cả một thế kỷ, cuối cùng cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Doãn Mạch: "Đưa tôi xem."

Mang thứ này đến trước mặt người, sao nghĩ cũng thấy xấu hổ, nhưng lúc này Lộ Trình Trình dường như không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cúi mình cẩn thận đưa hai tờ giấy lên, thấy người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh, không có dấu hiệu sẽ nổi giận, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt của Doãn Mạch nhanh chóng lướt qua những dòng chữ chi chít, Lộ Trình Trình đứng trước mặt anh như một học sinh tiểu học đang đợi thầy giáo chấm bài, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, rồi lại nhanh chóng dời mắt đi.

Những hành động nhỏ này Doãn Mạch làm sao không nhận ra, trong lòng có chút buồn cười nhưng không biểu lộ ra mặt, xem xong nhanh chóng trả lại.

Lộ Trình Trình nhận lại tờ giấy, ngẩn ngơ một lúc, thấy Doãn Mạch không có ý định nói gì, cậu thật sự ngứa ngáy trong lòng, cuối cùng không thể kiềm chế, cẩn thận hỏi: "Doãn tiên sinh có ý kiến gì không, hoặc có điều gì cần bổ sung không?"

Doãn Mạch suy nghĩ một chút, rồi mở miệng: "Tứ hỉ khô phù."

"A?"

Doãn Mạch nhìn cậu bé trước mặt đang tròn mắt, vẻ mặt đầy bối rối, khẽ nhếch môi, cố ý chậm rãi nói: "Chữ 'phù' viết sai rồi."

Lộ Trình Trình vừa hết đỏ mặt lại "bùm" một tiếng đỏ lên lần nữa. Đồng thời, ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt cười của người đàn ông, không nỡ rời đi. Cậu thậm chí quên cả việc biện minh cho mình, chỉ đứng ngây ra nhìn Doãn Mạch.

"Chữ 'phù' quá hiếm gặp, người bình thường không nhớ ra ngay cũng là điều bình thường." Triệu Văn Tân không hiểu tại sao, thấy Lộ Trình Trình không nói, liền mở miệng giải vây.

"Ừm." Nụ cười chỉ thoáng qua, Doãn Mạch nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, quay sang nói với Triệu Văn Tân: "Anh về đi."

Triệu Văn Tân gật đầu đáp ứng, chào hai người rồi rời khỏi biệt thự.

Ngoài nhà bếp, Lộ Trình Trình khó khăn lắm mới tỉnh lại từ vẻ đẹp trai của Doãn Mạch, nghĩ đến thân phận của mình lúc này, cậu nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi: “Bây giờ làm cơm tối có hơi sớm, tôi có thể dọn dẹp nhà trước không, Doãn tiên sinh, tôi có thể lên lầu xem không?”

"Ừm." Doãn Mạch nói xong điều khiển xe lăn quay đầu về phía thang máy.

Ánh mắt của Lộ Trình Trình vẫn theo sát Doãn Mạch. Cửa thang máy mở, đối phương không vào ngay mà quay đầu lại nhìn cậu.

Cậu thấy vậy bước lên vài bước, hỏi: "Doãn tiên sinh, có chuyện gì không?"

Doãn Mạch dường như không hiểu sự chậm chạp của cậu, nhíu mày: "Theo tôi."

Lộ Trình Trình ngạc nhiên trước hành động của Doãn Mạch, không dám chần chừ, vội vàng đặt đồ trên tay xuống rồi chạy theo.

Lộ Trình Trình sống trong biệt thự, tiếp xúc với người giàu có, từ nhỏ đã đến nhiều căn nhà sang trọng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đi thang máy gia đình như thế này. So với thang máy công cộng, thang máy gia đình nhỏ hơn nhiều, xe lăn của Doãn Mạch chiếm gần hết không gian, vì vậy hai người rất gần nhau, chỉ cần cậu đưa tay lên là có thể chạm vào vai người đàn ông.

Đáng tiếc, từ tầng một lên tầng hai chỉ mất vài giây, cậu thậm chí chưa kịp nghĩ gì thì cửa thang máy đã mở ra.

Biệt thự chỉ có hai tầng nhưng diện tích rộng lớn, tầng một có gara nhỏ chứa nhiều xe, phòng khách, nhà bếp, phòng tắm và một phòng khách. Tầng hai là phòng ngủ, thư viện, phòng gym, phía trên gara có một sân thượng rộng rãi, ngoài bàn ghế đan bằng mây để nghỉ ngơi, còn có nhiều loài hoa và cây cối mà Lộ Trình Trình không biết.

Doãn Mạch không nói gì, dẫn Lộ Trình Trình tham quan. Khi vào phòng gym đầy đủ thiết bị, Lộ Trình Trình mới hiểu cơ bắp săn chắc của Doãn Mạch dưới áo ngủ từ đâu mà có, nhưng tất cả các thiết bị đều dùng ở tư thế ngồi.

Lộ Trình Trình từ Triệu Văn Tân biết tình trạng sức khỏe của Doãn Mạch, tổn thương thần kinh khiến anh mất cảm giác từ dưới đầu gối trở xuống, gần như không có khả năng chữa khỏi. Nhưng một người như anh, thân hình cường tráng, gương mặt đẹp, thông minh và quyết đoán, thực sự không thể liên tưởng đến từ "yếu đuối", "đáng thương".

Nếu Doãn Mạch không gặp tai nạn thì sẽ thế nào? Lộ Trình Trình không khỏi nghĩ, nếu mình gặp anh sớm hơn...

"Thư phòng không cần dọn."

Người đàn ông trước mặt đột nhiên quay lại, Lộ Trình Trình không biết mình đang biểu lộ cảm xúc gì, nhưng khi nhìn vào mắt Doãn Mạch, cậu thấy sự ngạc nhiên trong đó.

"Được... được rồi." Cậu lắp bắp đáp, vội vàng tránh ánh mắt, Doãn Mạch nhìn cậu vài giây rồi không hỏi gì thêm, điều khiển xe lăn tiếp tục đi, dẫn cậu vào phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính có phòng tắm và tủ quần áo. Có lẽ để xe lăn dễ dàng ra vào, phòng rất rộng nhưng không nhiều đồ. Lộ Trình Trình vừa vào đã bị chiếc giường lớn ở giữa phòng thu hút, trong đầu hiện lên những hình ảnh mơ hồ từ giấc mơ tối qua, hơi thở nghẹn lại trong chốc lát, sợ bị Doãn Mạch phát hiện điều khác thường, cậu vội chuyển sự chú ý.

Quay đầu, cậu thấy trên cửa sổ có tấm thảm yoga, dường như Doãn Mạch không chỉ thích tập gym mà còn có thói quen tập yoga. Là người lười biếng và mê truyện tranh như Lộ Trình Trình, cậu thầm bật ngón tay cái trong lòng.

Sau khi tham quan tầng hai, Doãn Mạch vào thư phòng, Lộ Trình Trình vừa tiếc nuối vừa thở phào nhẹ nhõm. Cậu mong có thêm thời gian ở cạnh Doãn Mạch, nhưng lại thiếu kinh nghiệm dọn dẹp, nếu Doãn Mạch đứng bên cạnh, cậu chỉ vì lo lắng mà làm sai nhiều hơn, mất mặt trước mặt anh.

Lúc này trong thư phòng, Doãn Mạch cũng hiếm khi không có tâm trạng làm việc, hắn lật qua vài tài liệu Triệu Văn Tân đưa chiều nay, nhưng không viết gì, ngược lại lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra điếu thuốc và châm lửa.

Phòng rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng điều hòa "tê tê", anh dựa vào lưng ghế, thở ra một vòng khói, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh hai tờ giấy đầy chữ và ánh mắt phức tạp của Lộ Trình Trình khi nhìn anh.

Có lẽ chính vì vậy, sự yêu thích ngây thơ, không che giấu của Lộ Trình Trình  trong mắt, lại không làm anh cảm thấy chán ghét, hơn nữa so với sự thương hại, phút giây vừa rồi anh đã thấy nhiều hơn trên mặt thiếu niên kia phần lớn là đau lòng.

Doãn Mạch cảm thấy có chút buồn cười, người kia cùng lắm cũng chỉ vừa quen biết anh hai ngày, thế mà lại đau lòng vì hắn. Ngoại trừ bà Hứa, anh đã lâu không cảm nhận được cảm xúc như vậy từ một người khác, đặc biệt là người có thể coi là người thân của anh.

Tuy nhiên, càng như vậy, anh càng không thể xác định liệu quyết định cho Lộ Trình ở lại có đúng không. Anh đã sớm quen với cuộc sống một mình, cũng không hy vọng có một người khác tham gia vào.

  ###

Lộ Trình Trình đã làm ba món cho bữa tối, với hy vọng rằng Doãn Mạch sẽ thấy một chút bản lĩnh của mình trước mặt anh. Cậu cố gắng chọn những món mình giỏi nhất làm "món chính".

Bà Hứa nói rằng Doãn Mạch sinh ra ở thành phố S và thích ăn ngọt, điều này khiến hai người có nhiều điểm chung. Lộ Trình Trình từ nhỏ cùng cha mẹ đi đến thành phố S, mặc dù  không sinh ra ở đây nhưng đã quen với khẩu vị của thành phố này từ khi còn nhỏ.

Khi mang đồ ăn lên bàn, Lộ Trình Trình cố gắng sắp xếp chúng một cách hấp dẫn. Doãn Mạch đã cho phép cậu lên lầu hai, nên lần này Lộ Trình Trình không gọi từ cửa sổ bên dưới, mà nhẹ nhàng gõ cửa phòng thư ở ngoài: "Doãn Tiên Sinh, tới ăn cơm."

Không lâu sau, Doãn Mạch mở cửa, một luồng khói nặng nề bỗng phả vào mặt cậu.

Ba và anh trai của Lộ Trình Trình đều hút thuốc, cậu cũng từng được thử mùi thuốc lá bởi bạn cùng phòng ở đại học, nhưng cậu không thực sự ưa mùi thuốc. Doãn  Mạch không biết đã hút bao nhiêu điếu trong phòng, khi mở cửa khói thuốc hầu như làm cậu bị khó thở, cậu lùi lại một bước theo bản năng ,sau đó liền cảm thấy phản ứng quá lớn liền xin lỗi sau không thể nhịn được nói: "Doãn  tiên sinh, hút thuốc hại sức khỏe."

Doãn  Mạch nhìn cậu một cái, lạnh lùng nói: "Nếu cậu không thích, cậu có thể đi."

"Ai nói tôi không thích, cứ hít nhiều lần là quen thôi." Lộ Trình Trình lè lưỡi một cái, rồi nhanh chóng nở nụ cười, tự nhiên chuyển sang chủ đề khác, "Tôi nấu thịt bò hầm, Doãn  tiên sinh thích không?"

Doãn  Mạch nghĩ rằng dù Lộ Trình Trình có tức giận ít nhiều, nhưng anh không ngờ rằng cậu ta hoàn toàn không quan tâm chút nào, một chút cảm xúc phiền muộn khó hiểu trong lòng anh ta cũng tan biến trong nụ cười của chàng trai trẻ này.

Không nghe thấy câu trả lời, khi Doãn  Mạch đi vào thang máy, Lộ Trình Trình tiếp tục nói: "Ban đầu tôi dự định chiều nay mua cá về, nhưng nhớ ngài thích ăn thịt, tôi đã mua sườn và thịt bò hầm trước. May là tôi không mua cá, vì bà Hứa nói rằng ngài thường không ăn cá."

"Tôi cũng ít ăn cá lắm, chủ yếu là vì sợ xương. Cá ít xương tôi cũng rất thích." Cậu nói xong liền quay đầu hỏi, "Doãn  tiên sinh thì sao? Ngài là cá gì đều không ăn sao? Hay là chỉ không ăn cá ở sông hoặc biển?"

Hai người đã đến bên bàn ăn, nhưng cậu vẫn cúi người nhìn Doãn  Mạch, với vẻ như nếu anh không đáp lại thì sẽ không ngồi xuống ăn cơm.

Doãn  Mạch nhìn cậu một cái, chỉ có thể nhíu mày và gật đầu nhẹ, như là một câu trả lời.

Chỉ là một cử chỉ nhưng đáy mắt Lộ Trình Trình liền có ý cười: "Được, từ giờ tôi sẽ không nấu cá nữa."

Doãn  Mạch không hiểu tại sao chàng trai trước mặt lại dễ dàng hài lòng như vậy, nhưng anh không nói gì, chỉ cầm đũa và bắt đầu ăn cơm.

Ban đầu khi công ty vừa mới thành lập, số lượng nhân viên rất thiếu, gần như mỗi người phải làm công việc của ba người, đối với Doãn  Mạch làm chủ một công ty bận rộn chân không chạm đất, ăn cơm là lãng phí thời gian, hầu hết chỉ tùy ăn vài miếng đối phó rồi lại tiếp tục công việc.

Bây giờ công ty đã ổn định, không còn như những năm đầu bận rộn, thói quen ăn cơm như vậy vẫn được giữ lại.

Lộ Trình Trình chỉ mới ăn vài miếng, vừa ngẩng đầu, thì đã thấy bát của Doãn  Mạch trống rỗng. Cậu nhìn ngạc nhiên, và chỉ khi đối phương quay đi, cậu mới vội hỏi: "Doãn  tiên sinh, ngài thấy đồ ăn có vừa khẩu vị không?"

"Ừm." Doãn  Mạch quay đầu lại và trả lời, có lẽ vì Lộ Trình Trình nhìn anh quá chăm chú, làm cho anh quỷ thần xui khiến liền bỏ thêm một câu, "Cực khổ rồi."

"Không cực! Ngài có thể yêu thích thì quá tốt rồi!" Lộ Trình Trình cười rộ lên, thoạt nhìn có chút hưng phấn, loại cảm xúc này rất có sức lôi cuốn, làm cho không gian ban đầu trong phòng một màu xám trắng phảng phất trở nên sinh động hơn.


 

Doãn  Mạch nháy mắt thất thần, nhưng không dừng lại quá lâu, anh nhanh chóng quay người và đi vào thang máy.

------------------------------


 

Tác giả có điều muốn nói: "Món tứ hỷ khô phù, món lạnh trong ẩm thực Thượng Hải~ Tôi cảm thấy nó không tồi, nhưng hơi ngọt ~ Không phải rất thích hợp cho những người ở vùng ưa ăn cay haha."

------------

/* Editor: Món Tứ hỷ khô phù nguyên văn là 四喜烤麸 - Sì xǐ kǎo fū vì không chắc với tên này lắm, nhưng thấy món này hay gọi là Cơm rang Tứ hỷ ở trên Baidu, để ảnh mọi người hình dung ha.*/

*/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play